
ung
Tình nhăn mặt, “Chưa nghĩ ra.” Anh vẫn trêu chọc bàn tay cô, khiến suy nghĩ của
cô có chút rối loạn.
Anh
cười nhẹ, đảo mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Nơi này thật sự rất đẹp.”
Chung
Tình nhìn anh, dần dần trở nên mê mẩn, gò má anh thật sự rất tuấn nhã.
***
Mạnh
Tưởng ở lại thị trấn M, đối diện với phòng Chung Tình.
Mỗi
ngày, anh dắt cô đi dạo trên phố, tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau. Nơi đây
không khí thoáng đãng, đồ ăn rất ngon, ngay cả con chó nhỏ ở đây cũng rất dễ
thương. Họ giống như một đôi tình nhân bình thường, thoạt nhìn rất ngọt ngào.
Họ
không nói về quá khứ, không nói đến tương lai, chỉ chia sẻ từng thời khắc trong
hiện tại.
Mỗi
đêm, lúc anh đưa cô về phòng, sẽ nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Ngoài việc đó ra,
giữa họ ngay cả một nụ hôn cũng không có, cô không dám nghĩ, anh không dám làm,
hai người đều giữ gìn thật cẩn thận.
Có lần,
cô vào phòng anh tìm tạp chí, lại nhìn thấy điện thoại di động của anh bị nhét
vào góc tận cùng trong ngăn kéo. Cô kinh ngạc lấy ra, anh tắt máy? Anh vì cô,
lại cắt đứt mọi liên lạc với
Nghe
thấy tiếng động, anh từ phòng vệ sinh đi ra, cô xoay người lại.
Anh
nhìn điện thoại trong tay cô, ánh mắt lóe lên, khẽ mỉm cười.
Chung
Tình trầm giọng nói: “Anh không nên tắt máy.” Cứ như vậy biến mất, công ty phải
làm sao?
Mạnh
Tưởng đi lại gần, cầm điện thoại trong tay cô, thả vào ngăn kéo, “Như vậy không
phải rất tốt sao? Thật sự rất an tĩnh.”
Chung
Tình nhìn lên tóc anh, từng sợi đen nhánh, đột nhiên trong lòng có một cảm xúc
không nói nên lời.
“Chúng
ta trở về đi.”
Anh
ngừng lại, khẽ nghiêng mình nhìn cô, mùi thơm nhàn nhạt của nước cạo râu xộc
vào mũi.
Anh nhẹ
nhàng mơn trớn mái tóc dài của cô, “Anh vẫn chưa muốn về.”
Nói
dối, ánh mắt cô chợt lóe lên, cô biết công ty hoàn toàn phải dựa vào anh, sao
anh có thể nói bỏ là bỏ.
Cô khẽ
cầm lấy tay anh, “Chơi thêm hai ngày nữa, rồi chúng ta trở về.”
Cô nhìn
thấy trong mắt anh thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất,
anh gật đầu đồng ý. Chỉ cần cô thích, tất cả anh đều đồng ý.
Sáng
sớm ngày hôm ấy, anh và cô ngồi thành phố W.
Bàn tay
giao nhau, cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, Chung Tình từ từ dời mắt khỏi
khuôn mặt đang ngủ của anh, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Biển mây trôi nổi, nối
tiếp nhau, nhất định sẽ có điểm cuối.
Cô
không cần chạy trốn nữa, bởi vì, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Công
khai quan hệ
Khi họ
tay trong tay xuất hiện ở Chung gia, Chung Bình và Tiêu Tố Tâm đều ngây dại.
“Bố mẹ,
bọn con về rồi.” Chung Tình cười nhẹ, ôm lấy mẹ.
Chung
Bình đứng bên cạnh, vẻ mặt quái dị nhìn Mạnh Tưởng. Trên vai anh đeo túi của
Chung Tình, hơn nữa lúc nãy họ nắm tay nhau, chẳng lẽ....
Mạnh
Tưởng nhẹ nhàng gật đầu, “Bố nuôi.”
Chung
Bình dù sao cũng là người từng trải, ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khẽ
vuốt cằm, nghiêng người ý bảo họ vào nhà.
Chung
Tình ôm lấy mẹ, quay đầu nhìn Mạnh Tưởng, vẻ mặt anh vẫn rất thong dong.
Nhìn
Mạnh Tưởng và Chung Tình vào phòng, Tiêu Tố Tâm không khỏi lo lắng kéo áo
chồng, “Ông xã....” Ánh mắt Chung Bình trầm xuống, ý nói ông hiểu. Tiêu Tố Tâm
muốn nói lại thôi, nhìn về cánh cửa khép hờ, Mạnh Tưởng và Chung Tình, không
thể nào.
Mạnh
Tưởng giúp Chung Tình cất đồ, ngẩng đầu lên, thấy Chung Tình đang dựa vào tường
nhìn anh.
Mạnh
Tưởng khẽ mỉm cười, đi lại vuốt vuốt tóc cô, “Em đi rửa mặt trước đi, họ nhất
định rất tò mò.”
Chung
Tình ngẩng đầu nói với anh, “Mạnh Tưởng, gọi điện cho bố nuôi trước đã nhé.”
Điện thoại di động của anh có lẽ vẫn tắt máy, cô sợ Mạnh gia lo lắng.
Mạnh
Tưởng gật đầu, lấy điện thoại di động, ấn mở máy.
Chung
Tình lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt anh chuyên chú thật mê người, khuôn mặt góc
cạnh, lộ ra vẻ cương nghị nam tính. Cô chăm chú nhìn anh, phảng phát như ngắm
nhìn anh cũng là một loại hưởng thụ, đã rất lâu rồi cô không thể quang minh
chính đại nhìn anh như vậy.
Mạnh
Tưởng kết nối được điện thoại, ngẩng đầu lên vừa lúc chạm vào ánh mắt cô, mắt
anh sáng lên, khóe miệng cong thành một đường vòng cung.
Mặt
Chung Tình nóng lên, vội dời mắt sang chỗ khác. Khi không nhìn vào mặt anh,
giọng anh dường như lại trở nên rõ ràng hơn, giọng nói chậm rãi khiến người ta
say mê. Mặt Chung Tình hơi hồng, tại sao đột nhiên lại cảm thấy anh hoàn mỹ như
vậy, hoàn mỹ đến mức khiến cô không thể kháng cự. Ngón tay anh khẽ vuốt nhẹ lên
cằm cô, kéo mặt cô quay lại nhìn anh, nói tiếp, “Bây giờ con đang ở Chung gia.”
Chung
Tình không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt anh còn nóng bỏng hơn giọng nói
gấp trăm lần, rất khó cưỡng lại.
Anh nói
thêm mấy câu nữa rồi cúp máy, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô mấy giây. Lúc Chung
Tình nghĩ mặt sẽ bị thiêu cháy, anh lại nhẹ nhàng vuốt cằm cô, “Ra ngoài thôi,
họ đang đợi.”
Sau đó
nắm tay cô, mở cửa đi ra ngoài.
Chung
Tình nói với bố mẹ, là Mạnh Tưởng đến tìm cô, đưa cô về. Nhìn vẻ nghi vấn trên
mặt bố mẹ, trong lòng Chung Tình quyết định, chậm rãi nói, “Con quyết định sẽ ở
bên Mạnh Tưởng.”
Mạnh
Tưởng cầm chặt tay cô, ánh mắt kiên