
em mới giục anh trở
về.”
Chung
Duệ cứng họng, lời nói của anh Tưởng đầy ám muội khiến anh không biết nên nói
gì nữa. Anh vẫn có chút không thích ứng được, anh Tưởng chẳng phải đã có chị Du
sao? Anh ấy đối với chị có thật lòng không?
Chung
Tình khẽ cười làm hòa hoãn không khí, đổi đề tài, nói cô có mang quà cho cháu,
nhắc Tiểu Duệ sau khi ăn cơm nhớ mở quà.
Mọi
người bắt đầu tán gẫu về đề tài này, không khí dần trở nên vui vẻ.
Cơm
nước xong, Mạnh Tưởng giúp Chung Tình dọn dẹp bàn, mọi người thức thời đi ra
phòng khách.
Trong
bếp, Chung Tình nhận lấy chiếc bát trong tay anh, “Để em rửa là được rồi.” M
cười ý bảo anh ra ngoài cùng mọi người.
Mạnh
Tưởng chỉ cười, lấy tạp dề mặc lên giúp cô, anh muốn ở bên cạnh cô.
Chung
Tình cười trộm trong lòng, anh không muốn ra ngoài thì tùy anh, bắt đầu rửa
bát.
Mạnh
Tưởng yên lặng ở bên cạnh Chung Tình, nhìn động tác thành thục của cô, bát đĩa
nhanh chóng nổi đầy bọt xà phòng. Cô rửa xong một lượt, anh lấy nước tráng lại
sạch sẽ. Trong căn bếp chật hẹp, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng bát đĩa
chạm vào nhau, hình ảnh hai người đứng sóng vai bên nhau thật ấm áp.
Chờ
Chung Tình lau khô bát, Mạnh Tưởng nhận lấy xếp vào tủ, hai người rốt cuộc nhìn
nhau cười một tiếng. Mạnh Tưởng nhìn nụ cười xinh đẹp của cô, trong lòng ấm áp,
Tiểu Tình, nhất định phải mãi mãi cười vui vẻ như vậy.
Anh nhẹ
nhàng lau giọt nước bắn trên mặt cô, ánh mắt dịu dàng, “Tiểu Tình, chúng ta kết
hôn đi.”
Trái
tim Chung Tình cứng lại, ngây ngô nhìn anh, vẻ mặt của anh trịnh trọng, ánh mắt
thành khẩn, anh rất nghiêm túc. Nhưng… anh đã suy nghĩ kỹ rồi chứ? Thích là một
chuyện, nhưng ở chung với nhau lại là chuyện khác, anh thật sự đã quyết định
sao? Trong mắt cô thoáng qua vẻ do dự, còn có cả sợ hãi, cô sợ sẽ không thể
mang lại hạnh phúc cho anh.
Dường như có thể đọc được nỗi lòng cô, giọng nói của
anh mềm nhẹ, “Anh còn rất nhiều chuyện muốn làm cùng em, cùng nhau nấu cơm,
cùng nhau rửa bát, cùng nhau sống suốt nửa cuộc đời còn lại.” Rất nhiều, rất
nhiều, từ thời khắc anh ôm cô ở dưới chân núi Tuyết Sơn, trong lòng anh đã lên
kế hoạch cho tương lai, mà phần quan trọng nhất trong tương lai ấy chính là cô.
Chung
Tình mơ hồ cắn môi, kiềm chế kích động, khẽ vuốt mặt anh, “Mạnh Tưởng.” Cô đã
để anh chờ đợi mười năm, sao còn có thể bắt anh đợi thêm nữa xin lỗi, để anh
chờ lâu. “Được, chúng ta cùng nhau sống nửa cuộc đời còn lại.” Tiếng nói run
run, nghẹn ngào nói lên sự cảm động của cô, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Mạnh
Tưởng ôm cô, cảm nhận hơi ấm tràn vào ngực, trong lòng lẩm bẩm, đừng khóc, anh
đã nói sẽ không bao giờ để em khóc, xin em đừng khóc.
Khi họ
nói quyết định của mình với người nhà, mọi người lại lần nữa bị dọa đến ngu
ngơ. Hai ngày nay, họ mang đến hết chấn động này đến chấn động khác, hôn lễ của
Tiểu Tình mới bị hủy bỏ không bao lâu, bây giờ lại kết hôn với Mạnh Tưởng, đối
với người nhà cũng là một loại khiếp sợ.
Kích
động nhất là Chung Duệ, “Chị, chị…… chị đừng bốc đồng như vậy.” Anh không tin
Mạnh Tưởng và Chung Tình sẽ ở bên nhau.
Chung
Tình cười nhẹ, “Bố mẹ, địa điểm tổ chức hôn lễ lần trước, con sẽ gọi điện liên
lạc lại với họ.” Hôn lễ với Chu Minh mới hủy bỏ không bao lâu, có lẽ nơi đó vẫn
còn trống.
Mạnh
Tưởng không có ý kiến, mọi việc cứ theo ý cô. Cô cũng không muốn phiền phức,
vốn lần trước đã thông báo với họ hàng, bây giờ thông báo thêm lần nữa, địa
điểm tổ chức vẫn như cũ.
Chung
Bình và Tiêu Tố Tâm nhìn nụ cười trên mặt Chung Tình, mọi lo lắng trong lòng
đều chỉ có thể nuốt trở lại, tâm nguyện duy nhất của họ là cô có thể vui vẻ.
Bố mẹ
Mạnh Tưởng cũng không phản đối, chẳng qua chỉ trịnh trọng hỏi annh, “Mạnh
Tưởng, con thật sự đã quyết định?”
Mạnh
Tưởng gật mạnh đầu, “Vâng ạ.” Mạnh Dịch Nam và Lộ Hiểu Vụ liếc mắt nhìn nhau,
không nói nữa.
Hôn sự
của Mạnh Tưởng cứ như vậy quyết định, mọi thứ đều sắp xếp như hôn lễ trước, chỉ
khác là chú rể đổi thành Mạnh Tưởng.
Sau khi
hai nhà đã bàn bạc chuyện hôn lễ, Mạnh Tưởng theo bố mẹ rời đi.
Chung
Duệ chờ anh Tưởng đi, vọt vào phòng Chung Tình, lo lắng kéo cô, “Chị, chị không
thể hồ đồ như thế được.”
Chung
Tình cười khẽ, “Tiểu Duệ, em muốn nói gì?”
“Chị
mới bị tổn thương, nhanh như vậy đã chạy đến với anh Tưởng, hơn nữa anh Tưởng
còn có người khác nữa, chị không ngại sao?”
Chung
Tình nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiểu Duệ, vỗ nhẹ đầu em trai, “Em nghĩ nhiều quá,
anh ấy và Luyến Kinh đã chia tay lâu rồi.” Cô để ý cái gì? Mạnh Tưởng không để
ý quá khứ của cô, không để ý đến chuyện của cô và Chu Minh, cô sao có thể để ý
chuyện của anh và Luyến Kinh.
Chung
Duệ nhìn vẻ mặt coi thường của chị, càng thêm gấp gáp, “Nhưng mà…. Nhưng mà anh
chị chia tay lâu như vậy, liệu chị có thể đảm bảo anh ấy vẫn yêu chị như trước
không?”
Trong
mắt Chung Tình hiện lên tia ấm áp, là Mạnh Tưởng đã dùng hành động chứng minh,
tình yêu của anh sâu đậm như vậy, sâu đến mức khi cô không còn dám ôm hy vọng
xa vời nữa, anh lại vẫn đứng yên tại chỗ, yên lặng chờ cô quay đầu.
Á