
gười nhà phát hiện ra mình mất ngủ, lại muốn tránh né Mạnh Tưởng, đưa ra yêu
cầu xuất ngoại. Những ngày mới ra nước ngoài, hàng đêm cô không ngủ, đêm khuya
ngồi vẽ trước máy tính, viết nhật ký, cho đến khi gục xuống bàn. Một người tịch
mịch tự trách làm cho tinh thần mau xuống dốc, thậm chí cô bắt đầu ỷ lại vào
thuốc, cồn. Anh khó có thể tưởng tượng được, cô làm thế nào để sống qua những
ngày đó?
Ngày ấy
anh nhìn thấy cô và một nam sinh khác trong phòng, thật ra cũng không phải chủ
ý của cô, chỉ là việc ngoài ý muốn do say rượu, nhưng cô lợi dụng cơ hội ấy để
làm tổn thương anh! Sau việc đó, anh thấy cô viết một câu, “Cậu thấy không?
Trong mắt anh ấy chỉ còn lại hận thù, cậu có thể yên tâm.” Yên tâm? Một người
đã chết thì có gì mà yên tâm? Anh nghiền ngẫm những lời này, nhưng vẫn không
thể lý giải được. Chỉ mơ hồ cảm thấy, Chung Tình và Chu Đồng đã có một lời ước
định, cô yên lặng tuân thủ ước định ấy.
Sau đó,
cô tìm bác sĩ tâm lý, qua hai năm điều trị, mới dần khôi phục. Những thứ trong
lòng đã có thể nói ra, cô không còn mất ngủ.
Nhìn
bức tranh của cô, trong lòng anh dường như có gì đó đổ vỡ, có một thứ chất lỏng
chậm rãi chảy ra, những đường cong đơn giản vẽ một bóng dáng trong đêm, ở đó
cất giấu một trái tim cô độc, không có chút sinh khí. Trong lòng cô như có một
thứ gì đó đã chết theo Chu Đồng.
Mạnh
Tưởng cũng phát hiện, trong nhật ký của cô, không có một chút bóng dáng anh, cô
cố ý lảng tránh anh. Giống như anh khi đó, cố ý mai táng hình bóng cô.
Buổi
tối hôm ấy, nỗi hận trong lòng anh lặng lẽ mờ đi, thì ra cô chỉ là hận chính
mình mà thôi.
Lâm
Tuyền mang thai, Chung gia từ trên xuống dưới đều vui mừng, thậm chí vì chăm
sóc Lâm Tuyền, Tiêu Tố Tâm chuyển đến nhà Chung Duệ. Chung Tình nhìn bộ dáng
vui mừng của bố mẹ, cảm giác rất hạnh phúc, nhà này ít nhất cũng còn Tiểu Duệ
có thể làm họ yên tâm, thay cô chăm sóc bố mẹ.
Mấy
ngày nay công ty nhận một hạng mục lớn, bộ phận thiết kế đều phải tăng ca, đã
vài ngày cô không về nhà ăn tối.
“Lại
đây, lại đây, ăn no rồi làm tiếp.” Khi Chu Cần mang một đống lớn đồ uống vào
cửa, người mang đồ ăn cũng vừa tới.
Mọi
người đều ngừng tay, vội vã đi qua, hương thơm ngập tràn cả văn phòng, mọi
người thật sự rất đói bụng.
“Đừng
làm nữa, ăn xong rồi làm tiếp.” Chu Cần đoạt chuột trong tay Chung Tình, đưa
một hộp thức ăn đến trước mặt cô. Chung Tình mỉm cười nhận lấy, “Cám ơn.”
“Chị
Chung, chị thật hạnh phúc, ở lại tăng ca còn có người chăm sóc” Đồng nghiệp
Tiểu Phong vừa ăn vừa cười trộm, Chu Cần ở bộ phận nghiệp vụ cũng cùng tăng ca
với bộ phận thiết kế của họ, thật là dụng tâm lương khổ.
Chung
Tình chỉ cười không nói, Chu Cần trừng mắt liếc Tiểu Phong, “Không phải các cô
được lợi sao, toàn là tôi làm chân chạy vặt.” Cậu đặt một ly trà sữa vị trà
xanh trước mặt Chung Tình, Chung Tình hỏi: “Cậu không ăn sao?”
“Lúc
nãy tôi đói quá, đã ăn rồi.” Chu Cần nháy mắt mấy cái, cô chủ động quan tâm
cậu, thật hiếm có.
Tiểu Xa
nháy nháy mắt với Tiểu Phong, Chu Cần theo đuổi Chung Tình? Tiểu Phong gật đầu
cười trộm, cô thường nhìn thấy hai người cùng nhau tan ca, xem ra Chung Tình
cũng không cự tuyệt Chu Cần.
Chu Cần
mặc kệ hai người ở một bên tề mi lộng nhãn, chỉ xem bản thiết kế đã hoàn thành
một nửa của Chung Tình, “Còn mất bao lâu nữa?” Cô đã tăng ca liên tục, sắc mặt
gần đây không tốt lắm.
“Phải
xem tiến độ của mọi người nữa, đêm nay phải hoàn thành.” Chung Tình nhìn thành
quả của những người khác, ước chừng đêm nay phải làm muộn, “Cậu cứ về trước đi,
bọn tôi có lẽ sẽ về muộn.”
Chu Cần
lắc đầu, “Không được, em mệt như vậy, lái xe rất nguy hiểm, để tôi đưa em về
cho an toàn.” Đôi mắt cô đã đen lại, lái xe trong tình trạng mệt mỏi như vậy
cậu cũng sẽ rất lo lắng.
Chung
Tình nhíu mày, “Cậu lái xe à?” Không phải cậu ta vẫn ngồi xe buýt sao? Cậu ta
có bằng lái?
“Đừng
khinh thường tôi, tôi đã có bằng lái lâu rồi, chỉ là thành phố này đông như
vậy, ngồi xe buýtanh.” Chu Cần mếu máo. Thật ra cậu cũng có ý định lái xe, để
về sau có thể đưa đón Chung Tình khi cô tăng ca.
Chung
Tình cười cười không để ý, vừa ăn cơm vừa nhìn chằm chằm vào kết quả trên màn
hình máy tính, suy nghĩ về công việc. Chu Cần nhìn cô chăm chú, khóe miệng khẽ
nhếch lên, gần đây cô không còn cự tuyệt cậu đến gần, dù trong lời nói vẫn còn
vẻ đạm mạc. Nhưng cô đối với tất cả mọi người đều thế, khách khí, lễ phép, duy
trì khoảng cách.
Ăn
xong, Chu Cần để mọi người tiếp tục làm việc, cậu thu dọn sạch sẽ, sau đó mở
máy tính, làm việc của mình.
Chung
Tình nhìn theo bóng dáng cậu, mỉm cười, đó thật ra cũng là một cậu bé tốt.
Làm
việc đến gần sáng, rốt cuộc cũng hoàn thành. Chung Tình tổng hợp kết quả của
mọi người lại, sau đó kiểm tra mấy lần, đứng lên mỉm cười tuyên bố: “OK, hoàn
thành, mọi người vất vả rồi.” Mọi người nghe Chung Tình nói, tất cả đứng dậy
hoan hô, rốt cuộc có thể về nhà. Mọi người vội vàng thu dọn bàn, tắt máy tính.
Chu Cần
cũng lại giúp Chung Tình thu dọn, mọi người tạm biệt hai người, lục tục rời đi.
Cuối c