
hoải mái nhất.”
Mạnh
Tưởng mỉm cười khởi động xe, “Lần này rất bận à? Sao lại mệt như vậy?” Tuy rằng
cô đã trang điểm, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy mắt cô hơi thâm, cô ngủ cũng vẫn
không đủ.
“Chạy
vài vòng vòng quanh thủ đô.” Cô giống như chic dây cót đã được vặn, không dám
dừng lại nửa khắc.
“Thu
hoạch được cũng không ít.” Luyến Kinh nhìn bên ngoài ôn hòa mềm mại, nhưng thật
ra rất mạnh mẽ, chuyện gì cũng luôn làm hết sức.
Luyến
Kinh tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng mặt nhìn anh, thật lâu không nói chuyện.
Mạnh Tưởng thấy cô trầm mặc, cười
“Mạnh
Tưởng, chúng ta còn kết hôn không?” Luyến Kinh cúi đầu, giọng nói để lộ ra sự
đau đớn, chạm tới tận đáy lòng Mạnh Tưởng, tay anh không khỏi nắm chặt tay lái,
chèn ép những chấn động trong lòng.
Một lúc
lâu sau, anh nhìn cô, “Luyến Kinh, em sao vậy?”
Đúng
vậy, cô sao vậy, rốt cuộc làm sao vậy? Luyến Kinh nhắm mắt lại, nhẹ lắc đầu,
môi khẽ mở, “Em gặp anh ta.”
***
Lúc
Mạnh Tưởng và Luyến Kinh ngồi trong nhà ăn, nhìn người Chung Tình kéo vào, Mạnh
Tưởng ngây ngẩn cả người, sau một lúc liền hạ tầm mắt, che khuất ý cười không
dễ nhận ra.
Người
phục vụ dẫn Chung Tình đến, Mạnh Tưởng đứng lên, cười nói, “Hai người đến đây.”
Sau đó Mạnh Tưởng khoát tay, mời hai người vào bàn, giới thiệu, “Luyến Kinh,
đây là Chung Tình em đã gặp, đây là em trai cô ấy, Chung Duệ. Đây là Du Luyến
Kinh, bạn anh.” Chung Duệ liếc mắt nhìn Du Luyến Kinh, chào một tiếng, sau đó
kéo ghế cho Chung Tình ngồi, còn chính mình ngồi xuống vị trí đối diện với Mạnh
Tưởng.
“Cô
Chung, xin chào.” Luyến Kinh mỉm cười nhìn Chung Tình.
Chung
Tình mỉm cười, “Xin chào, cô Du.”
Chung
Duệ nhìn thật kỹ Du Luyến Kinh, đây là bạn gái của anh Tưởng?
Giữa
bữa cơm, bốn người bắt đầu nói chuyện.
“Tiểu
Duệ, gần đây thế nào?” Nghe bố nói, Chung gia vì muốn nhanh có cháu nội, luôn
thúc giục Chung Duệ.
“Rất
tốt.” Chung Duệ đảo mắt liếc chị chỉ lo uống nước, cười nói, “Anh Tưởng, khi
nào thì đến phiên anh?”
Mạnh
Tưởng ngừng một chút, nhìn khóe miệng đang cười của Luyến Kinh, chậm rãi nói,
“Thuận theo tự nhiên thôi.” Nói xong nhìn Chung Tình, Chung Tình mỉm cười nhìn
lại.
Du
Luyến Kinh đột nhiên mở miệng, “Cô Chung, mới về đã quen chưa?” Lần trước gặp
Chung Tình, cô cảm thấy cô gái này và thành phố không hợp nhau, trên người cô
ấy luôn có cảm giác phiêu bạt tang thương.
Chung
Tình nở nụ cười, “Đừng khách khí, gọi tôi là Chung Tình được rồi. Cũng đã quen
rồi, quê hương mình, vẫn có cảm giác thân thiết như xưa.”
“Vậy là
tốt rồi, hiện giờ cô đang làm việc ở đâu? Có cơ hội chúng ta cùng đi dạo.” Ngón
tay xinh đẹp của Luyến Kinh gõ nhẹ lên chiếc cốc thủy tinh trong suốt, tạo ra
âm thanh giống như tiếng nhạc.
“Tôi
vừa mới xin vào làm trong một công ty quảng cáo.”
“Sao?
Cô làm gì?” Luyến Kinh tò mò, hơi nhướn mi, chăm chú nhìn Chung Tình.
“Thiết
kế đồ họa.” Chung Tình thản nhiên trả lời.
“Trùng
hợp vậy sao?” Luyến Kinh đảo mắt nhìn Mạnh Tưởng, “Sao anh không nói cho em
biết Chung Tình cũng làm thiết kế.” Cô cười rạng rỡ, chống người nhướn lại phía
Chung Tình, vươn tay nói, “Tôi làm thiết kế trang phục.” Hai người có cùng
chung sở thích, đều là thiết kế, tự nhiên dễ nói chuyện.
Chung
Tình sửng sốt một chút, nhanh chóng nắm tay cô, hật sự rất trùng hợp.” Bạn gái
Mạnh Tưởng là người thiết kế trang phục, khó trách lần trước gặp, cảm thấy
trang phục của cô ấy rất đẹp, nhìn thật sự rất thoải mái.
Chung
Duệ nhìn hai người nắm tay, nở nụ cười, “Ánh mắt anh Tưởng thật không sai.”
Mạnh Tưởng cười cười, không nói gì.
Xong
bữa cơm, bốn người trò chuyện vui vẻ, Luyến Kinh kể lại những hiểu biết của
mình ở Bắc Kinh, Chung Tình cũng kể một số chuyện ở nước ngoài, Mạnh Tưởng và
Chung Duệ có chung sở thích, bàn luận về thể thao. Bất tri bất giác, nhà hàng
đã đến lúc đóng cửa.
Bốn
người thanh toán xong, đi ra, đứng bên ngoài chờ xe.
Luyến
Kinh luyến tiếc nắm tay Chung Tình, “Có dịp thì đến phòng làm việc của tôi, xem
thử giúp tôi mấy cái đồ họa.” Hai người không chỉ có chung sở thích về hội họa,
mà còn yêu thích hoạt hình và truyện tranh. Chung Tình gật đầu, trong lòng lại
có chút lo lắng.
Xe đến,
Chung Tình nắm nhẹ tay Luyến Kinh, mỉm cười tạm biệt,”Đêm nay rất vui.”
“Tôi
cũng vậy, rảnh tôi sẽ gọi điện thoại cho cô, cô nhất định phải tới.” Luyến Kinh
chân thành nhìn Chung Tình.
Chung
Tình gật gật đầu, “Được.” Luyến Kinh vui vẻ nhìn Mạnh Tưởng, “Anh có số điện
thoại của Chung Tình đúng không?” Mạnh Tưởng gật đầu, nhìn Chung Tình, “Đi
đường cẩn thận.” Chung Tình mỉm cười vuốt vuốt cằm, cùng Chung Duệ đi về phía
xe.
Mạnh
Tưởng cũng ôm Luyến Kinh đi về xe mình, theo một hướng khác.
Chung
Duệ nhìn chằm chằm Chung Tình đang lái xe, hơn nửa ngày mới than nhẹ, “Chị, chị
cũng nhanh đi tìm cho mình đi.” Xem tình huống tối nay, chuyện của anh Tưởng và
Du Luyến Kinh cũng đã gần rồi.
Chung
Tình khẽ liếc mắt nhìn em, cười khẽ, “Em gấp cái gì?”
“Chị
nên đi tìm một tên đàn ông nào đó yêu thương chị.” Chung Duệ nhìn cô, trên mặt
không có chút cảm xúc, nhìn anh T