
iao thông thành phố W quả thật khó nói được.
“Cùng lắm
thì, giữa trưa mời em ăn một bữa to, đừng có tiếc chút tiền xăng chứ.” Một đôi
mắt hoa đào ướt át.
Chung
Tình chần chừ, “Được rồi.”
“Vậy có
thể đến sớm một chút không, tôi sẽ đãi em ăn phở bò ở dưới tầng nhà tôi, cam
đoan em nếm qua sẽ không bao giờ quên.”
Người
này thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, “Như vậy, mỗi ngày cậu
lại có xe để đi nhờ?”
Một
biểu tình vô tội, “Phụ nữ thông minh, đàn ông phải làm sao bây giờ!” Nhìn biểu
cảm đó, Chung Tình nhịn không được nở nụ cười.
“Đừng
cười, đàn ông chân tình không thể tùy tiện giễu cợt.” Nụ cười của Chung Tình
cứng đờ, chậm rãi đóng cửa sổ nói chuyện.
HÌnh
cái đầu của Chu Cần còn lóe lóe, Chung Tình làm như không thấy, mở hòm thư MSN,
nhận thư của bạn.
***
Cuối
tuần, Chung Tình như thường lệ lái xe đến nhà Chu Đồng.
Vào đến
tòa nhà, đã thấy Mạnh Tưởng quay lưng lại cửa, tự mình châm trà cho bác Chu,
quay đầu cười với cô, “Chào buổi sáng.” “Chào buổi sáng.” Chung Tình mang đồ
vào bếp.
Mỗi
tuần, cô đều đến nhà họ Chu ăn liên hoan, nên luôn đến siêu thị mua đồ trước.
Vào phòng bếp, đã thấy trên bàn có rất nhiều túi rau quả. Dì Chu đi vào, “Con
xem các con lãng phí chưa, mua nhiều đồ như vậy, đủ cho chúng ta ăn được vài
ngày. Lần sau, hai con cùng đi đi, thương lượng với nhau để đừng mua nhiều
quá.” Chung Tình cười cười, bỏ rau vào bồn rửa.
Chung
Tình bảo dì Chu nghỉ ngơi, vào nhà thu dọn phòng, thay đệm giường, mang vào
buồng vệ sinh giặt. Chăn đệm đã lâu đời, không thể giặt bằng máy, nên phải dùng
tay. Cô cũng từng định mua đồ mới cho họ, nhưng họ nói dùng cái cũ thoải mái
hơn, cô chỉ có thể mỉm cười gật đầu.
Trong
phòng vệ sinh, có thể nghe tiếng Mạnh Tưởng và bác Chu vừa chơi cờ vừa nói
chuyện phiếm, tán gẫu chuyện ở công ty anh, Chung Tình chợt nhớ, Mạnh Tưởng đã
tiếp nhận công ty Mạnh gia, Mạnh Dịch Nam gần như hoàn toàn buông tay, chỉ ngẫu
nhiên tham dự những buổi họp trọng yếu. Từ lần trước nhắc tới bạn gái Mạnh
Tưởng, dì Chu lần nào cũng nhắc Mạnh Tưởng dẫn đến cho hai người xem, Mạnh
Tưởng dạ dạ đồng ý, nhưng cũng không làm gì.
Chung
Tình giặt xong đệm chăn, lau mồ hôi trên trán, kéo chăn lên định vắt nước.
“Anh
giúp em.” Mạnh Tưởng không biết từ lúc nào đã dựa vào cạnh cửa, cô nhanh chóng
quay lại, gật đầu.
Hai
người mỗi người cầm một đầu, dùng sức vắt về hai hướng ngược nhau, nước chảy
xuống, Chung Tình nhìn chiếc quần tây của anh đã ướt hết, “Anh đứng xa ra một
chút, nếu không sẽ ướt hết.” Anh cúi đầu thoáng nhìn, cười nói, “Không sao.”
Hai
người hợp lực vắt khô chăn đệm, sau đó cùng nhau mang lên ban công. Mạnh Tưởng
trèo lên ghế, dùng khăn lau sạch dây phơ nhận lấy đầu chăn Chung Tình đưa, cẩn
thận vắt lên, chậm rãi trải ra. Chung Tình giật nhẹ góc chăn, vuốt phẳng.
Sau khi
Mạnh Tưởng xuống dưới, Chung Tình bưng chậu không vào nhà, Mạnh Tưởng kê ghế về
vị trí cũ, đi theo vào phòng.
Chung
Tình cùng dì Chu xuống bếp, dì Chu nhìn cô làm đồ ăn, cười nói, “Nhìn không
giống như người còn độc thân.” Thật sự không nhận ra, Chung Tình còn độc thân,
xem ra suốt mười năm bên nước ngoài, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Chung
Tình cười cười, “Những đồ ăn linh tinh rất khó ăn, con đành phải tự mình vào
bếp.” Dì Chu nở nụ cười, ngoài phòng nghe bác Chu nói, “Tiểu Tình thông minh
như vậy, học gì cũng nhanh.” Chung Tình đỏ mặt, trong lòng ông bà Chu, cô vẫn
là một cô bé ngoan.
“Tay
nghề của Tưởng Tưởng cũng rất khá, lần trước nấu súp rất ngon.” Dì Chu không
quên khen ngợi Mạnh Tưởng, Chung Tình nhướn nhướn mày, thật sự ngoài ý muốn,
Mạnh Tưởng lại tự mình xuống bếp?
“Không
bằng để Tưởng Tưởng thể hiện tài năng đi.” Bác Chu đột nhiên đề nghị. Mạnh
Tưởng dừng một chút, vui vẻ nhận lời.
Dì Chu
nhìn anh đi vào, cười tránh ra.
Mạnh
Tưởng xắn áo, rửa sạch tay, đến bên cạnh Chung Tình, “Còn gì cần làm không?”
Chung
Tình chỉ vào bông cải xanh trên bàn, rồi chỉ vào xương sườn trên bếp, Mạnh
Tưởng lấy chiếc muôi trong tay cô, chuẩn bị nấu. Chung Tình đặt đồ ăn sang một
bên, nhẹ giọng nói, “Đợi đã.” Mạnh Tưởng cầm muôi nhìn cô, cô tháo tạp dề, đưa
cho anh. Mạnh Tưởng choàng vào người, buông thìa trên tay để buộc dây lưng,
Chung Tình đã đứng đằng sau, nhẹ nhàng buộc vào.
Xong
xuôi, Chung Tình cười vỗ vỗ tay, “Giao cho anh.” Sau đó đi ra ngoài. Mạnh Tưởng
nhìn bóng cô, mỉm cười.
Chỉ
chốc lát sau, đồ ăn đã xong, mọi người ngồi vào bàn.
“Tình
Tình nấu cá rất ngon.” Bác Chu khen ngợi.
“Tưởng
Tưởng làm sườn xào chua ngọt cũng rất khá, hương vị vừa phải.” Dì Chu cũng khen
tay nghề Mạnh Tưởng.
Hai ông
bà gắp đồ ăn cho Mạnh Tưởng và Chung Tình, hai người cười cười nếm thử tay nghề
đối phương, trăm miệng một lời, “Ngon.”
Hai ông
bà cười đến tà mị, hai đứa nhỏ này thật ăn ý.
Một bữa
cơm vui vẻ hòa thuận trôi qua, Chung Tình nhìn hai ông bà cười vui vẻ, âm thầm
quyết định, nhất định phải thường xuyên đến thăm hai người.
***
Ăn cơm
xong, hai người rời khỏi Chu gia.
Hôm nay
Mạnh Tưởng lái xe đến, hai người đi về hư