
Năm đó, sau khi anh phẫn nộ bỏ đi, mẹ nói cho cô biết anh sa đọa, cô
biết anh bị mình làm tổn thương rất sâu đậm. “Sau đó, dần dần tốt lên. Em quen
biết được một người bạn rất tốt, tên là Mike, anh ấy dạy em làm cách nào để đối
mặt với chính mình.” Cô không muốn nói cho anh biết Mike là bác sĩ tâm lý của
cô, không muốn để anh biết mình đã đau đớn thế nào, cho dù biết anh phóng túng
chính mình, cô vẫn muốn giấu kín việc cô tự để cho bản thân mình sa đọa.
“Dần
dần quen được rất nhiều bạn tốt, yêu thích hội họa, âm nhạc, họ đều rất lương
thiện, bao dung. Em cùng họ tham gia rất nhiều hoạt động công ích, dần dần hòa
nhập vào cuộc sống của họ. Ngày nghỉ, họ thường ra ngoài du lịch, em dùng tiền
làm thêm để đi du lịch cùng họ, dường như muốn chạy qua lại khắp nước Mỹ. Em
thích nhất là đi Grand Canyon, còn có cả Công viên quốc gia Yellow Stone. Trước
thiên nhiên, sẽ thấy con người thật nhỏ bé. Khi đó em mới hiểu, trong lòng cho
dù là sự oán hận gì cũng có thể biến mất.” Trong khi nói, đôi mắt cô trong
suốt, khóe miệng hơi giương lên, vẻ mặt nhu hòa.
Mạnh
Tưởng nghe cô nói, trong lòng hơi kích động, những gì cô nói, anh đều đã biết
qua những chiếc VCD và ảnh cô gửi về. Anh nhìn khuôn mặt hưng phấn của cô,
trong đầu hiện lên khuôn mặt cười rạng rỡ trong ảnh, trái tim thả lỏng, cô đã
học được cách để vui vẻ, thật tốt làm sao!
Chung
Tình chia sẻ với anh rất nhiều niềm vui khi đi du lịch, nói cho anh nghe về
những loài động thực vật lạ, thỉnh thoảng còn gặp những người cuồng nhiệt đến
kỳ lạ, khi nói đến đoạn cao hứng không nhịn được cười khẽ, Mạnh Tưởng lẳng lặng
cười theo. Hai người chậm rãi tán gẫu về Chu Đồng, cho tới những ngày vô tư lự
trước kia, ngày đó thật đẹp, không có phiền não, không có thương tổn, mỗi khi
mở mắt, đều là một ngày để mỉm cười.
“Trưởng
thành rồi mới biết tuổi thơ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.” Chung Tình cảm
khái ngẩng đầu nhìn trời xanh, những đám mây trắng bay theo gió, vừa giống bạch
mã lại vừa giống một con chó nhỏ, một đôi song song chạy bên nhau.
Mạnh
Tưởng cũng ngẩng đầu lên, “Sau khi lớn lên, con người ta thường trở nên phức
tạp hơn.” Anh nhìn đám mây như đang hiện lên hình dáng trước đây của cô, mái
tóc đuôi ngựa dài, váy trắng, khuôn mặt hồng hồng như trái táo ngẩng đầu gọi
anh, “Anh Tưởng Tưởng.” Trong lòng hơi đau, cô sẽ không bao giờ gọi anh như vậy
nữa, anh cũng không thể gọi cô là Tình Tình. Tuổi thơ, nếu có thể dùng cái gì
để lấy lại được chút hạnh phúc ngày ấy, cho dù là mười triệu đô cũng không
tiếc!
“Đúng
vậy, thật phiền não. Nhưng mà, giống như bố mẹ anh cũng rất tốt, cho dù đã lớn
tuổi, nhưng mỗi ngày vẫn rất hạnh phúc.” Chung Tình ngưỡng mộ bố mẹ Mạnh Tưởng,
bố nuôi có thể vì mẹ nuôi mà từ bỏ tất cả, chỉ vì muốn ở bên bà.
“Họ
hiểu được cách quý trọng đối phương.” Mạnh Tưởng nhẹ nhàng nói, nói xong đưa
mắt nhìn cô, ánh mắt sâu xa.
Chung
Tình nhìn sự cảm khái trong mắt anh, kinh ngạc hơi gật đầu, nghĩ vừa rồi anh
nói đến sự đau lòng của Luyến Kinh, mỉm cười nói, “Anh cũng biết quý trọng,
Luyến Kinh chắc chắn sẽ hạnh phúc giống như mẹ nuôi.
Mạnh
Tưởng nhìn ý cười trong mắt cô, trái tim như ngừng lại trong chốc lát, nhưng
trên mặt vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, “Đều phải quý trọng.” Cô mỉm cười chúc
phúc cho anh, liệu anh còn có thể còn hy vọng xa vời? Đừng ngớ ngẩn, đừng vọng
tưởng nữa, trong lòng của cô cho tới giờ cũng không có vị trí dành cho anh!
Mạnh
Tưởng đứng lên, vươn tay về phía cô, “Không còn sớm nữa, chúng ta về đi.” Cô
cầm tay anh đứng lên, đột nhiên đứng dậy, khiến cô cảm thấy choáng váng, lui
lại một bước nhỏ. Tay bị anh cầm chặt, giọng nói lo lắng truyền vào tai, “Sao
vậy?” Cô lắc lắc đầu, “Không sao.” Cô bị thiếu máu, thường xuyên như vậy. Mạnh
Tưởng nắm tay cô, nhìn thẳng như xác nhận cô thật sự không sao. Chung Tình
không mở mắt, nhẹ nhàng rút tay lại.
Hai
người tạm biệt Chu Đồng, chậm rãi đi xuống núi. Sau đó cùng đi đến Chu gia. Ông
bà Chu biết họ đến thăm Chu Đồng, vui mừng gật đầu, hai đứa trẻ này đối với Chu
Đồng thật tốt. Mạnh Tưởng và Chung Tình cười, chỉ cần họ vui vẻ, Chu Đồng cũng
an tâm.
Chung
Tình nghĩ sự cự tuyệt của mình sẽ khiến Chu Cần thấy khó mà lui, nhưng cô đã quá
xem nhẹ sự chấp nhất của tiểu tử này. Cậu ta không còn theo sát phía sau cô, mà
chỉ ngẫu nhiên quan tâm. Cậu ta không còn ngày nào cũng mang bữa sáng đến, mà
lúc cô chưa đến, sẽ pha cho cô một ly cà phê cô thích, sau đó lau sạch sẽ bàn
của cô, dọn dẹp văn kiện bừa bãi, cuối cùng còn đổ thùng rác hộ cô. Chung Tình
nhìn mặt bàn sạch sẽ và cốc cà phê vẫn tỏa nhiệt, cô quả thật hết cách rồi.
Tiểu
Phong và Tiểu Ngọc cũng bắt đầu lặng lẽ nói tốt cho Chu Cần, nói thật ra đàn
ông nhỏ tuổi hơn cũng không phải vấn đề gì, giờ có rất nhiều chàng trai trẻ
cũng biết cách chăm sóc người khác, hai cô cũng quen biết nhiều đàn ông nhỏ
tuổi hơn các cô nhưng lại có thể nấu cơm, làm việc nhà. Chung Tình trầm mặc
không nói, đây không chỉ là vấn đề tuổi tác, cô đối với cậu ta căn bản không có
cảm giác
Chung