
lần
đầu tiên Chu Minh đến nhà, ít nhất cô cũng phải ở bên anh.
Chu
Minh kéo cô ngồi bên cạnh, thân thiết hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Chung
Tình mỉm cười, “Không có gì.” Trong lòng lại suy nghĩ xem tại sao Luyến Kinh
không trả lời tin nhắn, điện thoại cũng không gọi được.
Chu
Minh thấy đã mười giờ, anh chào Chung Bình và Tiêu Tố Tâm, còn nói, hy vọng có
thể thường xuyên đến thăm họ. Chung Bình gật đầu, “Lúc nào cũng hoan nghênh.”
Chung
Tình đưa Chu Minh ra ngoài, đến cửa thang máy, Chu Minh đột nhiên kéo Chung
Tình lại, “Sao vậy?” Cô có chuyện, anh liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Chung
Tình cười, “Không có gì.” Cô cảm thấy chuyện Mạnh Tưởng bị bệnh không liên quan
đến anh.
Chu
Minh nhìn cô thật sâu, không hỏi thêm, mà nói một câu khiến Chung Tình rung
động, “Lúc nãy anh hẹn bố mẹ em cuối tháng này sẽ gặp bố mẹ anh.” Chung Tình giật
mình, nhìn anh không nói gì.
“Họ
không có ý kiến.” Chu Minh vô cùng tự tin, ấn tượng của bố mẹ Chung Tình đối
với mình
Chung
Tình chậm rãi lấy lại tinh thần, thản nhiên nói: “Vâng.” Mục đích của Chu Minh
rất rõ ràng, họ cũng nên bàn đến vấn đề hôn nhân, nhưng Chung Tình cảm thấy
mình vẫn bị động đi theo Chu Minh, không có quyền phản đối.
Khóe
miệng Chu Minh khẽ nhấc , nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, buông cô ra, đi vào thang
máy, “Em đi về đi.”
Chung
Tình nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, nụ cười nhạt đi. Gả cho Chu Minh,
người trong thời khắc nguy hiểm đã bảo vệ cô, cô còn muốn gì nữa? Hài hước, hay
nói, tích cực chủ động, mặc dù có tư tưởng Đại nam tử, nhưng cô cũng không phản
cảm cách anh thích thay cô làm chủ.
Chung
Tình về phòng, Luyến Kinh vẫn không có hồi âm, Chung Tình suy nghĩ hồi lâu, rốt
cuộc vẫn mặc áo khoác, cầm ví ra khỏi phòng, cô muốn đến xem Mạnh Tưởng thế
nào.
Tiêu Tố
Tâm thấy cô, kỳ quái hỏi: “Sao vậy, Chu Minh lại gọi con ra ngoài à?” Đã trễ
thế này còn muốn ra ngoài.
Chung
Tình lắc đầu, “Có người bạn bị bệnh, con đến xem thế nào.”
Chung
Bình từ thư phòng đi ra, vừa định mở miệng, Chung Tình đã chạy ra ngoài cửa.
Ông nhìn Tiêu Tố Tâm, “Tiểu Tình đi đâu vậy?” Tiêu Tố Tâm nhún nhún vai, “Nói
cái gì mà bạn bị bệnh, muốn đi xem thế nào.” Cuối cùng còn nói thầm vài câu,
bạn bè gì chứ, đã trễ thế này. Chung Bình lắc đầu không nói gì.
Chung
Tình vội vã lái xe đến bệnh viện. Vừa đến cửa phòng bệnh mà Vương Lâm nói, đã
thấy Mạnh Tưởng nằm trên giường, có mấy người vây quanh anh, Chung Tình chậm
rãi đi vào, một cô gái trẻ bước về phía cô, ánh mắt lộ vẻ dò hỏi. Chung Tình đi
lại gần, “Tôi là Chung Tình.”
Cô gái
kia quay đầu, vội vàng hỏi: “Chị Du vẫn chưa gọi lại sao?”
Chung
Tình lắc đầu: “Điện thoại của cô ấy không liên lạc được.”
Cô gái
kia tự giới thiệu, cô là Vương Lâm, và mấy người ở đây đều là cấp dưới của Mạnh
Tưởng. Vương Lâm nói qua, mọi người đều ở lại công ty tăng ca, Mạnh Tưởng đột
nhiên ngất xỉu, tất cả luống cuống tay chân đưa anh đến đây. Khi biết dạ dày bị
thủng, lập tức phẫu thuật. Mọi người vội giúp anh làm thủ tục, chờ anh từ phòng
phẫu thuật ra, mới nghĩ cách liên hệ với người nhà của anh. Nhưng khi gọi điện
về nhà lại không có người nhận, Vương Lâm mới nhớ Mạnh tổng từng nói bố mẹ anh
đã ra nước ngoài. Cô muốn liên hệ với bạn gái của Mạnh tổng là chị Du, nhưng
gọi một lúc, điện thoại vẫn không có người nghe. Không có cách nào nữa, cô đành
phải tìm trong lịch sử cuộc gọi của Mạnh tổng, phát hiện cuộc gọi cho Chung
Tình là gần đây nhất và thường xuyên nhất, cô liền thử liên lạc với Chung Tình.
Chung
Tình nghe xong, lạnh nhạt nói: “Tôi là bạn của Mạnh Tưởng.” Chung Tình biết bố
mẹ nuôi đến chỗ anh họ của Mạnh Tưởng, không có ở thành phố W, nhưng Luyến Kinh
thì cô không biết.
Chung
Tình nhìn mấy người bên cạnh, khuôn mặt đều lộ vẻ lo âu, có hai người trong mắt
đầy tơ máu, vừa thấy đã biết phải làm việc rất vất vả. Trong lòng Chung Tình
thầm than, cấp dưới đã như vậy, Mạnh Tưởng nhất định còn làm việc gấp nhiều lần
họ, nên mới mệt đến mức phát bệnh.
Chung
Tình nói với Vương Lâm: “Mọi người về trước đi, để tôi ở lại với anh ấy. Tôi sẽ
liên lạc lại với Luyến Kinh, mọi người vất vả rồi.”
Vương
Lâm cười lắc đầu, “Chúng tôi không sao, trongg thời gian này Mạnh tổng mới là
người vất vả nhất, công ty xảy ra chút việc nhỏ, anh ấy lúc nào cũng phải làm
việc, ăn cơm cũng không kịp ăn.” Một người đàn ông trung niên bên cạnh ngắt lời
Vương Lâm, khẽ liếc mắt nhìn Chung Tình, Chung Tình ngạc nhiên hỏi: “Công ty
xảy ra chuyện gì?”
Người
đàn ông ấy nhìn cô không nói, mọi người cũng không hé răng. Chung Tình nói:
“Tôi và Mạnh Tưởng là thế giao, quen biết từ nhỏ, nếu anh ấy có gì khó khăn,
tôi sẽ hết sức giúp đỡ.”
Người
kia thản nhiên nói: “Đây là chuyện của công ty, không thể làm phiền đến cô
Chung.” Nói xong, anh ta cùng những người khác rời đi, Vương Lâm ngượng ngùng
nhìn Chung Tình, nói nhanh “Làm phiền chị” rồi đi theo.
Chung
Tình nhìn họ rời khỏi phòng, bất đắc dĩ đến bên cạnh giường.
Nhìn
anh nhắm chặt mắt nằm trên giường, hai tay cắm đầy ống truyền, sắc mặt trắng
bệch, thầ