
ha, liên tục hỏi cô, làm sao bỏ được bạn trai mà trở về.
Quyển nhật ký ảnh của cô có ảnh chụp của bạn trai. Chung Tình dừng một chút, họ
chưa biết cô đã chia tay.
“Anh ấy
không thể theo con về nước, vậy nên chia tay.” Chung Tình vừa nói ra, mới phát
hiện Mạnh Tưởng ở đối diện đang chăm chú nhìn mình. Cô theo bản năng muốn thu
hồi ánh mắt, trong lòng lại đột nhiên ngưng đọng, cô cần gì phải trốn, cho anh
biết cũng không phải chuyện gì lớn. Dù sao chuyện của cô những năm qua anh cũng
không biết rõ, cũng không có gì để nói. Mạnh Tưởng bị cô nhìn thẳng nên hạ mắt
xuống, cầm chén rượu uống một ngụm.
Nói đến
vấn đề tình cảm, đề tài lại chuyển sang người Mạnh Tưởng.
Bác Chu
vỗ vỗ vai anh, “Tưởng Tưởng cũng vậy, đã ba mươi còn chưa kết hôn, bố mẹ con
cũng nóng vội rồi.” Mạnh Tưởng nhẹ nhàng cười, “Họ không vội đâu ạ.”
“Nhưng
hai bác vội, các con nếu đều kết hôn, hai bác cũng thấy thoải mái hơn.” Bác Chu
nhìn Mạnh Tưởng, lại nhìn sang Chung Tình, họ cũng giống như những người khác,
có cha mẹ nào không quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của con cái đâu.
Bác
Chu, bác không cần quan tâm đâu ạ, Mạnh Tưởng có lẽ còn kiếm tiền cho bà xã,
bạn gái anh ấy rất xinh đẹp, không có tiền đâu có được.” Chung Tình nhớ tới Du
Luyến Kinh, ngay cả cô nhìn cũng thấy thích, Mạnh Tưởng sao còn không cưới cô
ấy về nhà, không sợ bị người khác cướp mất sao?
“Tưởng
Tưởng, đây là tại con không đúng. Lần trước dì hỏi con có bạn gái không, con
sao lại nói không có? Có phải tiếc không muốn cho chúng ta xem?” Dì Chu ở bên
cạnh trách.
Mạnh
Tưởng vội vã trấn an dì Chu, “Đương nhiên không phải ạ. Chỉ là….. Thời điểm
chưa tới.” Nói xong, nhìn mắt Chung Tình, Chung Tình cười mà không nói. Không
hiểu tại sao, cô thấy trong mắt anh có gì đó như trách cứ, cô đâu có nói sai.
“Được,
lần sau mang đến cho dì xem, cô gái xinh đẹp như vậy phải nhanh chóng cưới về
nhà, đầu năm nay cái gì cũng nhanh chóng, tình cảm cũng không ngoại lệ.” Dì Chu
giao nhiệm vụ cho Mạnh Tưởng.
Mạnh
Tưởng đành phải gật gật đầu. Chung Tình cười trộm, dì Chu quả là quyết đoán,
nhưng thế giới thay đổi, tình cảm một ngày nào đó cũng không còn vẹn nguyên.
Sau khi
ăn cơm, để hai ông bà nghỉ ngơi, Mạnh Tưởng và Chung Tình tạm biệt đi về. Khi
đi xuống dưới, Chung Tình ngay lập tức đi về phía xe mình. Mạnh Tưởng dừng lại
ở chân cầu thang, nhìn bóng dáng cô, hạ tầm mắt chậm rãi đi ra ngoài.
Chung
Tình ngồi trong xe, nhìn hình dáng Mạnh Tưởng phía trước có chút cô đơn, đột
nhiên trái tim rung động, thò đầu ra gọi, “Mạnh Tưởng.” Mạnh Tưởng hơi ngừng
lại, xoay người nhìn cô.
“Em đưa
anh về.” Chung Tình mỉm cười nói. Nhìn anh hôm nay làm cho dì Chu và bác Chu
vui vẻ như vậy, cô đột nhiên quyết định làm việc tốt.
Xe chậm
rãi chạy trên đường, Chung Tình hơi liếc mắt sang phía Mạnh Tưởng đang ngồi
trầm mặc, mở radio, tiếng nhạc du dương chậm rãi vang lên
“Buổi
chiều rảnh không?” Mạnh Tưởng đột nhiên hỏi.
Chung
Tình do dự một chút mới trả lời, “Có việc gì à?”
“Chúng
ta nói chuyện đi.” Giọng Mạnh Tưởng rất nhẹ, có lẽ là do uống rượu. Tửu lượng
của anh kém như vậy lại còn uống.
Chung
Tình nghĩ đã từng từ chối anh một lần, lần này lại từ chối có phải là rõ ràng
quá không. Được thôi, hôm nay tâm tình cô rất tốt, làm thêm một việc tốt nữa
vậy, cô gật đầu đồng ý.
***
Hai
người lái xe vào một quán trà theo đề nghị của anh. Dừng xe, bước vào quán,
không khí tươi mát thanh nhã, lại vô cùng yên tĩnh. Chung Tình trong lòng thanh
thản, khung cảnh này cô rất thích.
Người
phục vụ đưa hai người vào một gian phòng, sau đó nói với Mạnh Tưởng, “Anh Mạnh,
có phải như cũ không?”
Mạnh
Tưởng lại hỏi Chung Tình, “Muốn uống trà gì?” “Gì cũng được.” Cô vốn không biết
gì nhiều về trà, ở nước ngoài, cô đều là uống cà phê, rất ít khi có đủ thời
gian ngồi chậm rãi thưởng trà. Mà anh hình như không phải thế, có vẻ như anh là
khách quen ở đây.
Mạnh
Tưởng gọi trà Thiết quan âm[2'>. Người
phục vụ đi ra, đóng cửa phòng.
Mạnh
Tưởng ngồi đối diện Chung Tình, vẫn chưa vội mở miệng. Trầm mặc một hồi lâu,
anh mới chậm rãi nói, “Nghe bố nói, em lần này về sẽ không đi nữa.” Chung Tình
vừa nghe anh nhắc tới bố nuôi, đột nhiên
nhớ tới lời mẹ nói buổi sáng, “A, hôm nay không phải mọi người tới nhà em sao?”
Cô đã quên chuyện này, mẹ còn bảo cô về sớm
Lời còn
chưa dứt, điện thoại Mạnh Tưởng vang lên. Mạnh Tưởng nghe máy, “Bố ạ, mọi người
đi trước. Con đang ở cùng với Tiểu Tình, tối nay bọn con về nhà.” Nói xong ngắt
điện thoại.
Chung
Tình trừng mắt, anh nói tự nhiên như thế, trời ạ, làm vậy bố mẹ hai nhà hẳn sẽ
điên lên mất.
Chung
Tình đứng lên, “Đừng uống nữa, chúng ta về đi, khỏi họ lo lắng.” Mạnh Tưởng giữ
chặt tay cô, “Tiểu Tình….” Vừa lúc ấy người phục vụ gõ cửa đi vào. Mạnh Tưởng
buông tay cô ra, Chung Tình thấy lúc này đi cũng không ổn, nên đành đứng bên
cạnh bàn không nhúc nhích.
Người
phục vụ đi ra, khép cửa lại.
Mạnh
Tưởng mới nói, “Chúng ta có thể nói chuyện chút không?” Anh vẫn luôn tìm cơ hội
nói chuyện với cô.
Chung
Tình nhìn anh