
kỳ quái. Theo những gì Thẩm Gia Minh nói, thuyền này hẳn là đang ở hải vực phía Nam, sao lai có thể xuất hiện “Hắc triều”? Loại nước biển màu đen này chỉ xuất hiện từ vùng biển Philippines đến phía Đông biển Đài Loan, không thể xuất hiện ở vùng biển phía Nam này.
Philippines… Đài Loan.
Trong đầu Nam Bắc vẽ nên một bản đồ.
Eo biển Ba Sĩ?
“Em nhớ rõ là lúc chạng vạng chúng ta đã qua khỏi eo biển Ba Sĩ rồi mà?”
Thẩm Gia Minh nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Đúng vậy, lúc này chắc chắn đã cách eo biển Ba Sĩ rất xa.”
Nhưng sao hiện nay, chiếc thuyền này rõ ràng lại ở eo biển Ba Sĩ.
Cô không nói ngay với Thẩm Gia Minh, chỉ là sự nghi ngờ của bản thân, hay chủ nhân chiếc thuyền này đã nói dối, cố ý ở lại thêm một đêm trên vùng biển quốc tế này. Hay là có người khác, thay đổi hành trình của con thuyền?
“Anh nên đến sòng bạc đi.” Nam Bắc xoay người, dựa vào kính thủy tinh nhắc nhở Thẩm Gia Minh.
“Uh, cũng nên đi rồi.” Thẩm Gia Minh từ sô pha đứng lên, bỗng nhiên tò mò hỏi cô, “Em thật sự không quan tâm thắng thua?” Nam Bắc từ chối cho ý kiến nhìn hắn: “Việc này không quan trọng. Quan trọng là mọi người có thể bình an trở về.”
Thẩm Gia Minh nhanh chóng rời đi.
Màn đêm yên lặng, trong phòng rất tối, cô muốn đi bật đèn, khi tay đặt trên chốt đèn lại phát hiện tầm mắt mình trở nên mơ hồ. Đồng tử nhanh chóng giãn ra. Nam Bắc đưa bàn tay ra trước mặt, kéo dần ra xa, phát hiện rất khó mới có thể nhìn ngón giữa. Cô đứng yên lặng không tiếng động, không có thống khổ gì.
Động tác của Nam Bắc dần dừng lại.
Đây là phương pháp bức cung hay dùng ở Đông Nam Á. Kích thích tuyến thượng thận để làm giãn đồng tử [2'>, trong đầu bắt đầu sưng tấy.
Đồng tử có thể giãn cực hạn 9mm. Cô đã thấy qua một lần nhưng lúc đó không quan tâm lắm.
Cảm giác được đồng tử đang giãn ra dần dần, Nam Bắc mê muội phải dựa vào tường để đứng thẳng.
Không có một tiếng động, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Cô dùng tay chống lên vách tường, đứng khoảng 10 phút, cuối cùng cũng có thể thích ứng được nhưng ánh mắt mờ đi.
Làn da trong lòng bàn tay kề sát vách tường.
Cô bắt mình tập trung tinh thần, phán đoán những chuyện có thể xảy ra.
Có lẽ là đồ ăn, có lẽ do thuốc, có thể là không gian lặng im như thế này không thể phát hiện ra khói độc. Rất nhiều khả năng, rất nhiều lý do, có lẽ mỗi người trên thuyền này đều có lý do làm như vậy. Cũng giống như rất nhiều nơi trên thế giới, người chỉ đi trên đường, lúc nào cũng có thể bị bắn chết bất ngờ.
Đôi khi bị người ta thù hận, ngay cả bản thân cũng không biết lý do vì sao.
Huống chi là cô, Nam Bắc, em gái duy nhất của Nam Hoài.
Cô suy nghĩ hỗn loạn, muốn từ các phán đoán tìm ra điều gì đó bất thường. Hành trình của con thuyền đột nhiên thay đổi, ngay cả Thẩm Gia Minh cũng không biết, chắc chắn có người muốn tiếp tục ở lại vùng biển quốc tế? Tại nơi an toàn nhất này, muốn làm việc gì?
Tối hôm qua, người phụ nữ kia dù chết cũng liều mình làm thuyền dừng lại nơi này…
Cô ta còn bỗng nhiên trúng độc.
Nam Bắc không ngừng thử các chức năng của cơ thể.
Cho đến bây giờ, trừ đồng tử bị khuếch tán, không có phản ứng gì khác.
Không biết vì sao, cô bỗng nghĩ tới Trình Mục Dương, Bắt đầu từ Hồ Vạn Đảo, sinh mạng của hắn liên tiếp bị uy hiếp. Tuy rằng hắn che dấu tốt.
Nhưng là,
Đêm đó cô bỗng nhiên tỉnh ngủ thì thấy bắn nhau. Lần thứ hai cùng Thẩm Gia Minh đến cầu thang lại thấy những cái xác ở đó. Nếu đêm đó cô ngủ thẳng đến sáng hay không đến cầu thang, có lẽ cái gì cô cũng không biết. Chỉ là ngẫu nhiên nhưng lại đến hai lần.
Vậy những lần cô không nhìn thấy thì sao?
Tên của hắn xuất hiện trong phán đoán lúc này của Nam Bắc khiến tim cô liền đập không ổn định.
Nếu việc gây giãn đồng tử chỉ là khống chế hành động hành động của cô, như vậy, nguyên nhân có thể là có người muốn giết Trình Mục Dương nhưng không muốn cô nhúng tay hay không?
Cô vừa nghĩ thì lập tức cởi dép lê.
Chân không đứng trên sàn.
Sau đó sờ soạng thay đổi quần áo trên người, việc này cũng mất khoảng 5 phút. Nam Bắc nắm tay vịn cửa, dùng lý trí còn lại suy nghĩ, nếu mở cửa này, nguy hiểm là khó đoán trước được.
Hiện tại, việc nên làm nhất chính là tìm Thẩm Gia Minh.
Nhưng là, cô lo lắng cho Trình Mục Dương, lo lắng trong thời gian mù tạm thời này bản thân sẽ gặp nguy hiểm. Không những không tìm thấy hắn, cho dù Tiểu Phong hay A Mạn hay là bất cứ người nào khác, chỉ sợ cô cũng không nhìn thấy.
Nam Bắc mở cửa, nhẹ nhàng đối mặt với hàng lang hỏi: “Có người không?”
Không ai trả lời, cũng không có tiếng bước chân.
Lúc này, hẳn là tất cả mọi người đi sòng bạc. Nhưng đáng lý ra phải có nhân viên phụ trách an ninh cho người sống ở tầng này chứ, đàng này lại không một bóng người. Nhưng như thế cũng tốt, cô đi chân không tiến lên từng bước.
Phòng Nam Bắc là ở một bên của hành lang, mà phòng Trình Mục Dương là nằm ở cuối, giữa hai hành lang.
Cô lần tay theo vách tường.
Lấy tốc độ nhanh nhất đi đến phòng hắn.
Ngón trỏ lần lượt qua tường, cửa thứ nhất, tường, cửa thứ hai, tường…Cho đến khi đụng đến cánh cửa phòng hắn thì dừng lại, nhẹ nhàng g