
phải những thứ được chọn ngẫu nhiên khi mua hàng trong siêu thị. Nhưng người ở trên không mảy may quan tâm xem cô mặc cái gì, hôn lên trước ngực cô thuận tiện cởi luôn cái quần kia. Tay anh chạy dọc từ eo kéo thẳng đến mắt cá chân của cô, rồi từ phần nhô ra của mắt cá chân, quần ren bị anh nắm trong tay, ném một cái, rơi xuống sàn nhà, không phát ra tiếng động nào.
Mọi thứ gần như quá mức dễ dàng, cô bất an ôm chặt lấy đầu anh hỏi: “Có thể chứ? Em có thể làm tình trong ảo giác của em sao?”
Người đàn ông ở trước ngực cô cười nhẹ, dùng tiếng Trung không thuần thục nói: “Mọi thứ đều chỉ là ảo giác.”
“Đúng vậy, ảo giác, Ưm……”
Bạch Khả than nhẹ một tiếng, người đàn ông thừa lúc cô đang nói chuyện đột nhiên nhấn vào, rất lâu rồi không tiếp xúc thân mật như thế, cô cảm thấy hơi đau, đau đớn này khiến cô thanh tỉnh. Cô nhắm mắt lại, cô không muốn tỉnh lại. Luật động truyền đến rõ ràng, cô híp mắt muốn nhìn người đàn ông ấy.
Khuôn mặt kia quen thuộc đến nổi cô có thể nhớ mỗi một nụ cười cất giấu trên ấy. Ánh mắt anh, con ngươi đen như hắc điện thạch* mơ mơ màng màng nhìn cô, giống như muốn nuốt trọn cô vào, mang cô nhập vào cái không gian đẹp đẽ kia.
Cô mở to hai mắt, hai tay ôm mặt anh, mặt anh ở trong tay khẽ đưa theo nhịp. Tay cô không thể ôm trọn hai gò má anh, bất an, rất bất an, đột nhiên buộc chặt thắt lưng, nghĩ muốn bao trụ chặt chẽ thứ yếu ớt của anh, không cho anh tách khỏi.
Người đàn ông thở dốc vì kinh ngạc, đẩy nhanh tốc độ nhấn vào cô. Cô thỏa mãn nhìn vùng lông mày của anh xoắn lại, bàn tay mơn trớn trên mặt anh, kéo xuống cổ áo anh, cởi bỏ nút áo.
Hai tay anh chống bên vai cô, phần dưới cơ thể do dự bên trong thông đạo mềm dẻo của cô, giữa xúc cảm mãnh liệt, miễn cưỡng cúi đầu nhìn tay cô.
Đốt ngón tay của cô tái nhợt, đầu ngón tay lạnh lẽo. Cô cởi áo anh, bàn tay tiến vào nách anh dò xét, rồi đến phần lưng, gắt gao ôm chặt. Phần trên người anh bị cô dùng sức kéo xuống, gần như áp trên người cô. Khuôn mặt của cô vùi vào đầu vai anh, khẽ liếm vành tai anh.
Hơi thở ấm áp phả lên cổ anh, cô dịu dàng hỏi: “Thoải mái không?” Nói xong, cô nâng chân lên, đặt trên lưng anh, vuốt ve khu vực nhạy cảm với làn da trơn nhẵn của anh.
“Ừ…” Anh chỉ có thể dùng giọng mũi để đáp lại.
Giọng cám dỗ nhưng khờ dại lại lần nữa ghé vào lỗ tai anh, cô nói: “Anh từng nói, lúc lên cơn sốt, độ ấm của nơi ấy rất thích hợp, sẽ….Rất thoải mái.”
Lúc này đây, trả lời lại cô chỉ có tiếng hô hấp đột nhiên nặng thêm. Người đàn ông đè vai cô xuống, ngăn cô với anh, rồi kinh ngạc nhìn cô. Mạnh mẽ động một cái, cảm giác mềm ngứa tập trung tại một điểm, theo động tác của anh, bất ngờ bùng nổ lan rộng đến tứ chi. Cô phát ra tiếng rên rỉ.
Người đàn ông cúi đầu, hôn lên vai cô. Cô nói đứt quãng: “Anh còn nhớ trên vai em….Có vết sẹo không?” Người đàn ông dừng hôn, trở nên điên cuồng, giống như muốn nghiền ép, đâm thủng cô.
Khoái cảm cực độ đã khiến cô không cách nào nói ra một câu rõ ràng, cô cắn chặt môi dưới nói: “Đó là lần đầu tiên….Anh cắn…Nhẹ chút.”
Nói như vậy, khác gì nói là cầu xin tha thứ.
Động tác của người đàn ông cũng không hề thô bạo, ngược lại, là một loại dịu dàng sau khi kiềm chế, làm cho người ta đắm chìm vào sự dịu dàng ấy, không có cách nào hô hấp.
Đã không còn là cảm giác trong trí nhớ của cô.
Đêm đó, khi cô nhìn thấy niềm kiêu hãnh tượng trưng cho một người đàn ông, quần lót màu xám nhạt đã ướt một mảng. Cô lập tức hiểu được, Hình như người như bọn họ không bao giờ tránh được số phận tương tự.
Người đàn ông này có khí chất giống như con quạ đen trong cung điện ma quỷ thời Trung cổ, thân hình lõa lồ chịu khổ, ở trước mặt cô. Khi cô nhìn đến, lại sạch sẽ giống như trẻ sơ sinh vậy. Gió mạnh thổi bay tấm thảm vải bông mỏng, trên bả vai anh có một vết sẹo màu hồng như ẩn như hiện. Những sợi tóc bay theo gió, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Cô cởi áo bông cũ vừa dày vừa nặng, đi đến phủ lên người anh, khi anh từ kinh ngạc đến lúng túng rồi đưa mắt nhìn chằm chằm, thì cô đã dắt tay anh, đi theo hướng về nhà. Mà anh, giống đứa nhỏ bị lạc đường, sít sao đi theo phía sau cô.
“Thật ra, cô đã sớm muốn hiến thân cho tôi phải không.”
Khi anh đẩy cô ra và hỏi bên tai cô, lưng của cô dán lên bức tường lạnh lẽo, một hồi run rẩy. Anh ôm chặt lấy, đặt tay ở phần dưới của cô, ngăn cơ thể của anh với bức tường.
“Là lần đầu tiên sao…… Con nhỏ ngốc……” Hơi thở hỗn độn của anh phả lên cằm cô. Chân cô như nhũn ra, gần như muốn ngã ngồi trên mặt đất. Dùng sức một cái, hoàn toàn lọt vào.
Dưới tác dụng của thuốc, anh đã hoàn toàn không thể khống chế tốc độ của mình, đứng dậy, đặt toàn bộ trọng lượng của cô lên cánh tay mình, nâng cô dậy, giống như đang nâng bạn nhảy bị say rượu. Nhưng một tia ý thức còn sót lại nói cho anh biết, người để anh phát tiết dục vọng không phải là thân thể trống rỗng của một người nào đó đến đây tìm hoan mua vui, mà là một cô gái nhỏ gầy yếu, tên của cô, là Bạch Khả.
“Tôi là, Bạch Khả……” Cô nặn từng chữ. Bấu víu bờ vai anh, ngoài căng thẳng và đau đớn, không có cảm giác khác. Càng đau, càng tỉ