pacman, rainbows, and roller s
Một Ly Cà Phê Tình Yêu

Một Ly Cà Phê Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323730

Bình chọn: 7.00/10/373 lượt.

Hương vị ngọt ngào hay chua xót trong ly cà phê sữa sau màn gặp nhau ngẫu nhiên kia, đến tột cùng là ngọt ngào hay là đau khổ… chẳng lẽ bằng nhau sao? Liệu ai có thể liếc mắt nhìn đến chiếc ly cà phê đó đây? Đâu là kết cục?

Lúc còn đi học đại học, Lý Quân Mạc từng cùng bạn bè đi dạo vòng quanh trên sân thể dục, sau đó cười nói, “Tương lai tớ muốn mở một quán cà phê nhỏ, không cần lo lắng đến kế sinh nhai của cuộc sống nữa, chỉ cần tĩnh lặng như vậy là đủ rồi.”

Sau vài năm đi làm, bộn rộn nơi cái thành thị này đây, trung tâm cuộc sống của cô không gì ngoài gia đình cùng khách sạn. Nhiều giấc mộng nơi đáy lòng nay đã phai nhạt đi – rút cuộc không thể hoàn thành. Cùng với quán cà phê nho nhỏ ở bên cạnh cùng với giấc mơ của mình có điểm giống nhau như đúc. Màu sắc bày biện cũng rất màu “Cà phê”, tấm biển xinh đẹp nơi cửa “Café Shop”. Ánh sáng vàng của buổi chiều lọt qua cửa sổ sát đất quét rọi lên chiếc ghế sô pha lớn, còn chưa đi đến nhưng hơi thở ấm áp đã phả vào mặt. Cô cơ hồ không chút do dự đẩy cửa ra, nghiêng đầu đánh giá một chút, đi đến chiếc bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, gọi tách cà phê Latte. Vì thế trừ bỏ chính mình còn độc thân trong ngôi nhà trọ nho nhỏ thì nơi này dường như là một mái nhà khác vậy, chỉ cần rảnh rỗi thì Quân Mạc lại chạy tới đây, im lặng ngồi cái gì cũng không muốn nghĩ. Kỳ lạ thật, rất nhiều chuyện như vậy in sâu tận dưới đáy lòng nhưng cô không cần phải cố ý suy nghĩ làm gì, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không có sự nặng nề như lúc trước nữa.

Cô chủ nơi đây ngoài 30 tuổi, rất thanh tú, không biết sao nhưng ánh mắt luôn có chút tang thương. Vì thường xuyên qua lại nên cũng có thể coi như là chỗ quen biết, Quân Mạc luôn kêu cô ấy là chị Lăng. Hai chị em thường cùng nhau nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên luôn hẹn nhau đi ra ngoài ăn cơm dạo phố. Các cô cái gì cũng nói đến nhưng chính là tránh đi vấn đề cuộc sống, ai cũng đều vô tình không nhắc tới chuyện xưa. Nhiều nhất là nói về quán, đặc biệt là các loại cà phê. Quân Mạc luôn mang theo máy tính xách tay, có khi dùng để viết tài liệu cùng báo cáo công tác, ngẫu nhiên nhìn ra bên ngoài, ánh mắt không ngừng nhìn quanh. Chị Lăng luôn tự làm các loại trang trí cà phê mới, thuần thục lôi ra các loại đồ án có liên quan, có cả hình cây thông Noel… chỉ có khi Quân Mạc đến đây cô ấy sẽ tự mình đứng dậy đi pha một tách cà phê cho cô.

Quân Mạc khi còn ở trường chưa bao giờ biết cà phê còn có nhiều vấn đề cần phải học như vậy, giống như những món ăn ngon có mùi vị khác thường mà thầy dạy ở trên lớp. Nestle hay maxwell cũng không có khác nhau là mấy nhưng chỉ là cô cố chấp thích, có đôi khi cảm thấy hiểu biết của chính mình thật nông cạn. Sau đó trong lòng cảm thấy có chút thẹn—kiến thức kém sớm đã không phải là một lời “ca ngợi” mới mẻ gì nhưng cô vẫn như cũ kiên định nói, “Tớ nhất định phải mở quán cà phê.” Nhưng sau này lại mới biết những thứ cần học về cà phê rất nhiều— những thứ học được trên giấy rất ít được áp dụng. Phải biết cách pha cà phê, cách đổ nước khi pha cà phê rồi cần phải lựa chọn, nhận dạng các loại cà phê. Phức tạp, khó khăn như vậy rất giống với cuộc sống, cho nên cuối cùng cũng không thỏa hiệp được thời điểm học thích hợp.

Kỳ thật chính cô cũng nói không rõ, là mê luyến hương sữa nồng đậm xen lẫn mùi cà phê sau khi uống cạn để có thể tập trung tinh thần làm việc, hay là lý do vô cùng đơn giản đó là vì tách cà phê mà cô đang cầm trong tay đây mà thôi?

Mùa thu phía nam rất tốt, những lá cây ngô đồng thật lớn đánh vòng rơi xuống, nằm trên mặt đất, một trận gió thổi qua, sào xạc tiếng lá rơi.

Màu trắng từ chiếc ly nhỏ có biểu tượng espresso, với một lớp bọt trắng ở trên, thêm một chút điểm nhấn, sau đó bồi bàn bưng lên “Xin mời dùng. Quý khách có thể gọi thêm nếu muốn.” Một đôi tình nhân đang ngồi nói chuyện, hai tay đặt trên tấm khăn trải bàn thô dây dưa với nhau. Quân Mạc ngồi ở một bên, yên lặng nhìn đột nhiên nhớ tới một lời nói như vậy…”Thờ ơ lạnh nhạt.” Cũng không phải thế sao? Trong cuộc sống của mình đều là người khác thì còn lại chính mình không biết trôi dạt không bến bờ ở nơi cái thành thị lớn bận rộn này. Kết quả là ngay cả chính mình làm việc gì cũng đều nhận thức không rõ.

Qua hai tháng nữa, trời chính thức chuyển lạnh.

Căn hộ của Quân Mạc gần trường đại học, giao thông đi lại phức tạp cho nên phòng ở không được thích hợp, cha mẹ giúp đỡ cô hơn phân nửa để mua căn hộ này. Quân Mạc cũng liền cảm thấy mỹ mãn khi mua được căn hộ này, cũng không cần hàng tháng tốn thêm tiền thuê nhà. Cô cho tới bây giờ cũng không có ý định mua xe trong đầu, dù sao trạm xe điện ngầm cũng gần. Mẹ cô muốn cô học láy xe, cô luôn lắc đầu, “Con chưa từng có mục tiêu đó, mẹ không biết sao?” Mẹ cô cũng sẽ không miễn cưỡng nhưng thật ra luôn vòng vo quanh một cái đề tài, “Hôm kia dì con còn nói muốn giới thiệu một người cho con.”

Quân Mạc chỉ cười trừ, mẹ cô vốn là người có chút truyền thống cố chấp, bình tĩnh nhìn cô một cái rồi thở dài cái gì cũng không nói. Ngày rét lạnh không mưa, mặc dù có ánh mặt trời nhưng kỳ thật cũng thực vô lực. B