
ngkong nọ trách cứ chưa?” Ân Bình đập đập bàn Quân Mạc , người đang mệt mỏi nằm úp sấp trên mặt bàn, bộ dạng không phấn chấn thèm ăn gì đó nữa.
“Không riêng gì người Hongkong đó, còn ông bác người Tây bắc với cô gái Thượng Hải, còn có báo cáo mở rộng sản phẩm của Thụy Minh.” Quân Mạc lạnh lùng nói, “Rốt cuộc cậu chạy tới đây làm cái gì?”
Ân Bình ngượng ngùng cười,”Hiệu suất làm việc của cậu cũng thật là cao, không gì sánh được nha!”
“Tâm tình không tốt.” Quân Mạc cũng không chịu được gật đầu, “Xin hỏi, ngài rốt cuộc có việc gì không?”
“Không có.” Ân Bình sợ tới mức đã quên mất ý đồ đến, “Đến xem cậu thôi, nằm trong những chuỗi hành vi bình thường. Tớ đi đây.”
“Uh.”
“Nhưng mà tớ muốn hỏi cậu một chút, nghe nói mấy ngày trước tổng giám đốc Hàn muốn cậu gọi điện thoại tới?” Ân Bình không nhịn được, đứng ngoài cửa thăm dò hỏi.
“Đi ra ngoài.” Cô hung hăng cầm quả cầu phát tiết đập về phía Ân Bình. Ân Bình sợ đến mức quay đầu chạy luôn.
Quân Mạc thở dài, đứng dậy nhặt quả cầu phát tiết hình quả trứng gà kia lên — đó là quả cầu cô mua ở hàng vỉa hè trong chợ đêm. Sau đó, lại cầm phần thông báo, “Thông báo về việc đảm nhận diễn đàn học thuật lịch sử toàn quốc”. Cô thật sự phiền não: Danh sách đã ở trên tay rồi – có tên anh rõ ràng. Cô cứ muốn trốn tránh hồi ức như vậy cũng không được, cô dùng công việc bận rộn làm tê liệt tinh thần, vết thương của cô vẫn chưa lành. Thật là buồn cười, chính là vì khả năng nhìn thấy anh — toàn bộ đều như muốn thất bại trong nháy mắt. Châm chọc hơn nữa là tất cả mọi chuyện đều không có đúng sai. Cô cũng không biết tại sao lại nhớ đến một câu: dù cố gắng hết sức làm những việc nằm trong khả năng của con người, thiên mệnh cũng không nhất định thuộc về mình.
“Cậu nên mời khách. Lão tổng hai lần giao việc tiếp đãi trọng yếu như vậy cho cậu phụ trách, lần sau cạnh tranh cậu sẽ có ưu thế.” Ân Bình nói một cách chuẩn xác.
Quân Mạc quay đầu bước đi. Theo thường lệ, đi kiểm tra các bộ phận công tác, cô cảm thấy đặc biệt không thuận lợi, lúc trước chỉ mắt nhắm mắt mở với các bộ phận, giờ cô xuống tay không lưu tình chút nào: Trưởng ca lầu năm bởi vì có mạng nhện ở đại sảnh mà bị trừ điểm, lầu ba thảm hại hơn, theo dõi khu vực phục vụ chậm một phút lập tức bị hung hăng giáo huấn một hồi.
Cô soàn soạt cầm bút viết xuống, mấy đồng sự có quan hệ vô cùng tốt với cô cũng sợ đến mức không dám tiến lên bắt chuyện, chỉ là trên dưới liều mạng kiểm tra quần áo, dung nhan, sợ kế tiếp là đến phiên mình.
Từ trước đến nay Quản lí Lý ôn hòa như vậy, cư nhiên lại tật ngôn lệ sắc (lời nói có chút giận dữ, thần sắc nghiêm nghị), nhưng mà cũng chỉ có Quân Mạc tự biết mình ngoài mạnh trong yếu. Trước đây thói quen của cô cũng thế — gặp chuyện không vui luôn thích giận chó đánh mèo ở bên ngoài, phát hỏa với toàn bộ những người xung quanh. Sau lại rốt cuộc chậm rãi thu liễm, người còn không gặp lại, tính tình đã trở lại như cũ.
Quân Mạc cầm báo cáo hồi sáng lên gạch chéo danh sách bị trừ điểm, thở dài thật mạnh, e-mail cho mấy nhân viên, thông báo chuyện hồi sáng chỉ cảnh cáo.
Khi không vui vẻ thì bí quyết lấy lại tinh thần là liều mạng làm việc, bí quyết chán ghét công việc là đẩy nhanh tiến độ — vừa may là một vòng tròn. Hiện tại mặc kệ tất cả, Quân Mạc nằm úp trên bàn, mũi bắt đầu cay cay. Máy tính báo một tiếng, có e-mail mới.
Quân Mạc dụi mắt, mở ra. Nhất thời sửng sốt, cái tên quen thuộc như vậy, ba năm — không ngờ thời gian dài như thế, sớm nghĩ mình đã quên hình dáng của anh. Hiện tại bây giờ, từ trong đầu hiện ra rõ ràng.
Ngày đó, cô ngồi đọc sách ở thư viện. Sau đó vừa ngẩng đầu, thấy Lâm Hiệt Tuấn đứng cách đó không xa nhìn mình, lúc ấy mình ngẩn người ra, không biết làm sao, không nói được đến một câu “Em chào thầy.” Anh hướng mình cười, trước sau nho nhã bình tĩnh, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, cũng lẳng lặng đọc sách.
Cô và anh, đều cảm thấy trong lòng bình thản, giống như dòng thời gian tĩnh lặng trôi chảy.
Khi đó, Quân Mạc bị bạn cùng phòng gọi là “sinh viên tốt có chí tiến thủ mạnh mẽ”. Học tập chăm chỉ, mục tiêu chính xác. Chương trình học được lên kế hoạch lâu dài, ví dụ mỗi ngày đều học tiếng Anh. Các kỳ thi có thể chạy nước rút xoay chuyển toàn bộ, nhất định ngồi sau cùng, thì thào tụng từ mới tiếng Anh. Từ nhỏ, cô đã là cô bé ngoan, lúc trước cha mẹ cũng không đồng ý cho cô đi học xa như vậy, sau lại vất vả đến đây, thật sự là học tập chăm chỉ — cho tới bây giờ vẫn nói với bản thân như vậy.
Phòng ngủ bốn người từ trước đến nay, giữ chỗ đều là do Quân Mạc - một người đầy kinh nghiệm bản thân mà đích thân làm, bởi vì cũng chỉ có mình cô dậy sớm. Từ căn tin đi ra, sau lưng một cặp sách thật lớn, trong tay là ấm giữ nhiệt lớn, xa xa thấy bình minh đang đến, ngoài mình đến giữ chỗ chỉ còn đúng một giám sát viên, ước chừng mình là người thứ nhất rồi.
Sáng sớm lúc bạn cùng phòng mơ màng nói thầm, “Quân Mạc, nhớ giúp bọn tớ giữ chỗ nhé!” Cô sảng khoái nói, “Biết rồi.”, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại.
Cầm lấy quyển sổ đánh dấu, Quân Mạc rồng bay phượng múa ký ngay cả bốn tên, s