Duck hunt
Một Ly Cà Phê Tình Yêu

Một Ly Cà Phê Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324431

Bình chọn: 10.00/10/443 lượt.

nh nhỏ giọng bên tai Quân Mạc hỏi, “Công việc của cậu cũng quá là tốt đi, mỗi ngày có thể ăn cơm cùng soái ca!”

Quân Mạc cười hỏi lại, “Ai là soái ca cơ?”

Thật đúng là làm khó dễ Minh Văn, cô cười, “Về tình cảm mà nói, tớ đương nhiên là coi trọng sư huynh hơn rồi — nhưng mà Tổng giám đốc Hàn cũng là thiên kiệt địa linh nhân nha.” Cô bất đắc dĩ cười cười, không khỏi liếc mắt nhìn Hàn Tự Dương, người đàn ông cực kỳ xuất sắc này – quả nhiên ở nơi nào cũng là tiêu điểm hấp dẫn sự chú ý, có thể anh đã chú ý tới ánh mắt của mình, liền nhẹ nhàng nhìn về phía cô cười nhẹ, Quân Mạc cũng cười lại, chuyển mắt.

Tham dự đều là các giáo sư đã lớn tuổi, vậy nên ngồi không lâu — người phụ trách mọi việc, chủ sự Phương cuối cùng cũng hướng nhà tài trợ Thụy Minh cảm ơn, bữa tiệc sau đó vội vàng tan. Quân Mạc cùng Minh Văn đi ra ngoài, đứng ở cửa hàn huyên với Mã Sơ Cảnh vài câu, lúc này mới nói với Lâm Hiệt Tuấn, “Sư huynh, em đi trước.” Thậm chí không theo lễ nghi đợi khách đi trước mà vội vàng rời đi.

Mỗi người ở một nơi liền phân tán, Lâm Hiệt Tuấn một mình ở dãy nhà thứ 4, liền cùng đường với Hàn Tự Dương, vốn cũng có chút quen biết, vậy nên dễ nói chuyện với nhau, cách lối rẽ một chút không xa đã là chỗ ở, Hàn Tự Dương bỗng nhiên đứng lại, “Lâm tiên sinh, cùng đi ra bờ sông một chút?”

Lâm Hiệt Tuấn không thấy chút nào là ngoài ý muốn cả, gật gật đầu, “Được.”

Trên đường lần lượt gặp phải nhân viên khách sạn, dựa theo quy định, chờ khách đi trước, mỉm cười ân cần thăm hỏi sau mới rời đi. Hàn Tự Dương sóng vai cùng Lâm Hiệt Tuấn, khí độ ngọc thụ lâm phong, trong bóng đêm ngữ khí hai người đều nhẹ như sợi dây trước gió.

(“ngọc thụ lâm phong”, sát nghĩa là “cây ngọc đón gió” dùng để ví dáng người cùng cây ngọc phong độ phóng khoáng như nhau, thanh tú đẹp đẽ nhiều vẻ. Dùng cho hai anh trong này thì là điển trai hào hoa phong nhã, hiện lên nhiều vẽ của người đàn ông trưởng thành nổi tiếng.)

“Tôi đã nhìn thấy ảnh của anh, cách đây cũng lâu rồi.” Hàn Tự Dương tựa hồ như hỏi anh, một lát sau, còn nói, “Ở chỗ Quản lí Lý.”

“Ở cổng trường đại học L phải không?” Khóe miệng Lâm Hiệt Tuấn mỉm cười làm thần sắc có vẻ nhu hòa đi vài phần, có lẽ bản thân anh cũng không tự biết, ngay cả ngữ khí cũng chậm lại, “Năm đó cô ấy học năm thứ hai.”

Anh vô tình ngược dòng nghĩ lại chuyện cũ, trong đầu tựa hồ đem mọi chuyện ngày đó chậm rãi lướt qua, lưu lại cũng chỉ giống như thơ văn mà thôi.

Một buổi tối như vậy, hoàng hôn dày đặc buông xuống, hai người đều chỉ nói sơ qua, tựa hồ như cứ một hai câu lại vô tình nhắc đến một người duy nhất – Lý Quân Mạc , nhưng lại yên lặng bỏ qua cái tên này, giống như đang nói đến người qua đường. Thẳng đến cuối cùng, ánh trăng lẻ loi cũng bị mây đen che khuất, mà trên đỉnh đầu ngọn đèn đường nhỏ vẫn nhấp nháy “tạch” một tiếng tắt hẳn, Hàn Tự Dương quay mặt lại nhìn, “Anh trở về là vì cô ấy sao?”

Lâm Hiệt Tuấn ngẩn ra, lập tức cười, đưa tay khoác vào trong túi áo gió, “Nói như vậy thì cũng không phải, thực ra là không chính xác.”

Hàn Tự Dương nhướng mày, chờ câu tiếp theo.

“Bây giờ trở về vì cô ấy, đã quá muộn rồi.” Ngữ khí của anh an tĩnh, không mang theo một tia gợn sóng — anh đã từng nghĩ, nếu thời gian ba năm không thể làm cho tình cảm của mình ngừng lại những đợt sóng đang cuộn trào đó, thì cái được gọi là tu tâm dưỡng tính tất cả đều vô nghĩa — nhưng khi những ký ức tận nơi sâu nhất trong đáy lòng thoảng qua, vẫn không nhịn được mỉm cười tự giễu.

Hàn Tự Dương im lặng gật đầu, trong đầu anh hiện lên biểu tình của Quân Mạc , thời gian ở bên cạnh người đàn ông này ánh mắt cô tựa hồ như muốn mà không biết làm sao để trốn tránh — muốn tiến tới gần nhưng lại e ngại không dám tới gần.

Lâm Hiệt Tuấn cuối cùng nói thêm một câu, “Thật sự đã quá muộn rồi.” Cũng mang theo sự biểu hiện của tinh thần sa sút, làm cho Hàn Tự Dương hơi hơi nhíu mày, đều là người thông minh, cũng không vạch trần cái gì. Anh thậm chí không hỏi một câu vì sao, không thể không nghe thấy tiếng thở dài, nhưng mà ngay cả anh cũng không thể phủ nhận, trong lòng khi ấy có ý mừng nhè nhẹ, chậm rãi sâu trong tâm hồn chảy ra – phần mừng rỡ này không có chút ác ý nào cả — xưa nay anh vẫn là người quyết định nhanh, nếu chuyện trước kia đã chấm dứt, anh không ngại dùng cách của chính mình mà tham gia vào cuộc sống của cô.

Hai người đều im lặng đứng ở nơi đó, phá vỡ trầm mặc là điện thoại của Hàn Tự Dương, thư ký gọi tới bảo cho anh biết chuyện phòng ở đã cha trí thỏa đáng, anh trả lời rồi tắt điện thoai. Anh bỗng nhẹ giọng nói với Lâm Hiệt Tuấn, “Thật sự đáng tiếc.” Ngữ khí của anh chân thành, mang theo than tiếc. Lâm Hiệt Tuấn xoay người trở về, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, “Gió đêm thật sự có chút lạnh rồi.”

Chia tay ở đại sảnh, Hàn Tự Dương nhìn thân ảnh cao lớn mà gầy gò kia đi xa, bỗng nhiên cảm thấy chính mình đang chứng kiến một hồi ly biệt, anh chưa bao giờ nghĩ rằng trên thế giới loại tình cảm bất đắc dĩ này lại khiến lòng anh cảm thấy nặng nề — nhưng phần nặng nề ấy lại ẩn ẩn làm chính mình cảm giác được dưới mặt băng mỏng đan