Một Mối Tương Tư

Một Mối Tương Tư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327191

Bình chọn: 8.00/10/719 lượt.

u có thể sống yên ổn được mấy ngày?

Bạch Lộ

thỉnh thoảng lại hỏi ý kiến nàng, ăn gì, uống gì, có muốn vào xe ngựa

lấy đồ đạc cá nhân không. Thanh Thu không hiểu cô ta đóng kịch quá đạt,

hay bản thân nàng không chấp nhận nổi sự thật rằng mình đang bị người

khác điều khiển. Thanh Thu chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, chẳng muốn nói

nhiều, dùng ít cơm canh rồi lấy cớ không khỏe đi nghỉ sớm.

Lưu Tam

Nhi là phu xe, ngủ ở phòng của quán trọ, Bạch Lộ thân là a hoàn, đương

nhiê ngủ cùng phòng với Thanh Thu. Nói dễ nghe thì là để tiện hầu hạ

nàng mọi lúc mọi nơi, nói khó nghe một chút, chính là giám sát.

Có lẽ

Thanh Thu đã ngủ quá nhiều, nên giờ nàng không thấy buồn ngủ nữa. Những

suy nghĩ vụn vặt cứ luẩn quẩn trong đầu nàng, chẳng ý nghĩ nào là không

liên quan tới Vệ Minh. Hắn có tiếp tục phái người đi tìm nàng không, hay hoàng thượng đã hạ chỉ ban hôn, hắn đang bắt đầu chuẩn bị cho đại lễ

thành thân của mình ư?

Buổi tối hôm tới Đông Hoàng Lâm, Thanh Thu đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, và đúng

là nàng phải quay về trong thất vọng. Không phải bởi thế tử gặp tiểu thư họ Khang ở trong lều, mà nàng không muốn trút thêm gánh nặng lên thứ

tình cảm vốn đã khổ sở của mình. Người ta hứa hôn, thành thân đều rất dễ dàng, tại sao tới lượt nàng lại khó khăn như thế? Xem ra nàng không có

duyên với cuộc sống yên bề gia thất, nàng ở lại đó bị người ta xem

thường thì còn ý nghĩa gì nữa?

Bên này

nàng nằm yên suy nghĩ, Bạch Lộ lại tưởng nàng đã ngủ, khẽ trở dậy ra

ngoài. Thanh Thu nhất thời cảm thấy căng thẳng, rốt cuộc cô ta định làm

gì?

Bạch Lộ

rón rén đi ra hậu viện của quán trọ, xe ngựa đang đỗ ở đấy, hai con ngựa đã được dắt vào chuồng, có người đứng trước xe, chính là phu xe Lưu Tam Nhi. Cô ta lạnh lùng hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt không ngủ bảo ta ra đây

làm gì?”.

“Chẳng

phải vì vị cô nương kia ư?” Lưu Tam Nhi hất cằm, ý chỉ Thanh Thu đang

nằm trong phòng trên lầu của quán trọ, thở dài thườn thượt “Những lời

hai người nói trong xe ta nghe rất rõ, tại sao lại lừa cô nương ấy nói

rằng chúng ta đang tới thành Thuận Châu. Bây giờ mới đến Vân Châu, sớm

muộn gì cô nương ấy cũng biết đi sai đường, lúc đó phải làm sao?”.

Làm sao? Bạch Lộ chau mày, không phải cô ta chưa từng nghĩ đến việc này, nhưng

giấu được lúc nào hay lúc ấy, không lẽ phải đi nói với Thanh Thu rằng,

Ninh tông chủ muốn đưa cô tới Bắc Vu?

Nhiệm vụ lần này do chính Ninh tông chủ trực tiếp giao, Lưu Tam Nhi mặc dù là

một tay lão luyện trong đội hộ vệ nhưng phải nghe lệnh cô ta, đâu đến

lượt hắn lên tiếng chất vấn ở đây. Bạch Lộ lập tức cười nhạt một tiếng:

“Sao, ngươi có cách gì à?”.

Lưu Tam

Nhi xoa hai tay hà hơi cho ấm, rồi đưa ra ý kiến: “Bạch cô nương chẳng

phải có mê hương ư, cứ cho cô nương đó hôn mê suốt dọc đường đi, vừa đỡ

lo lắng vừa an toàn”.

Dù trời

quang mây tạnh đường xá thuận lợi, thì muốn tới Bắc Vu cũng phải mất hơn một tháng, cứ dùng mê hương đối phó, không chết thì cũng tàn tật. Khi

vừa ra khỏi phòng, Bạch Lộ còn đang do dự, sợ bỏ lại Thanh Thu ở một

mình trong phòng, nhưng rốt cuộc vẫn không dùng mê dược, dùng với tần

suất dày quá cũng không tốt, dù gì giờ cũng đã nửa đêm Thanh Thu chắc

không thể chạy đi đâu được.

Nghe lời của Lưu Tam Nhi đột nhiên cô ta chẳng buồn khách khí nữa: “Thôi đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì ta phải báo cáo với tông chủ thế nào chứ? Nếu

không còn chuyện gì nữa, ta về ngủ đây”.

Cô nói

xong định quay người bỏ đi, thì mắt Lưu Tam Nhi đảo nhanh, “Chờ đã, Bạch Lộ cô nương cũng không nghĩ đến cho bản thân mình ư?”.

Bạch Lộ dừng bước, quay đầu hỏi: “Ngươi có ý gì?”.

Sắc mặt

Lưu Tam Nhi lo âu đáp: “Không biết Bạch cô nương từng nghĩ chưa, bên

cạnh tông chủ còn có Tuyết đại gia, đấy mới chính là chủ mẫu của Thiên

phủ. Nếu sau này về để Tuyết đại gia biết hai người chúng ta hợp sức

giúp tông chủ mà sinh lòng thù hận với ta và ngươi, thì phải làm thế nào đây?”.

Từ xưa

tới nay chính thất vẫn là to nhất, cho dù có là thiếp thất được sủng ái

tới đâu, thì trước mặt chủ mẫu vẫn phải thấp hơn một cái đầu, lời của

Lưu Tam Nhi không phải không có lý. Bạch Lộ hoàn toàn không biết giữa

Thanh Thu và Ninh tông chủ rốt cuộc có chuyện gì, chỉ biết nữ tử này

hiện giờ là người được sủng ái nhất của thế tử sát thần ở Nam Vu. Thời

gian đầu khi biết nhiệm vụ của mình, cô ta còn tưởng Ninh tông chủ muốn

dùng nữ tử này để uy hiếp Vệ Minh. Dù gì nam nhân cũng rất để tâm những

chuyện như thế này.

Sau đó

Bạch Lộ phát hiện ra chuyện không phải như mình nghĩ, Ninh tông chủ tìm

đủ mọi cách để đưa Thanh Thu cô nương về Bắc Vu bình an, còn đặc biệt

dặn dò cô ta không trái ý nàng. Thanh Thu rốt cuộc là ai? Đầu bếp trong

phủ thế tử? Sủng thiếp của Vệ Minh? Hay là của Ninh tông chủ? Bạch Lộ

ngẫm nghĩ, cuối cùng đáp: “Tông chủ rất coi trọng Thanh Thu cô nương, ta và người trên đường hành sự thận trọng là được”.

Nói thì

nói thế nhưng trong lòng Bạch Lộ vẫn do dự, thầm nghĩ Lưu Tam Nhi chỉ là hộ vệ nhưng lại có thể nói ra được những lời như thế, thật không dễ

dàng: “Ngươi suy nghĩ rất chu đáo, là do vị cao


Snack's 1967