Polaroid
Một Mối Tương Tư

Một Mối Tương Tư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325653

Bình chọn: 7.5.00/10/565 lượt.

chút, làm bát canh gừng vào thăm mới phải.”

Một bát

canh gừng nóng hổi làm cũng chẳng mất mấy công sức, nhưng nàng bưng khay đứng đứng ngoài cửa phòng thế tử hồi lâu vẫn không dám vào. Thanh Thu

luôn cảm thấy việc phải gặp gỡ Vệ Minh lúc này quá gượng gạo. Vì hắn mà

trong phủ Thanh Thu bỗng thành người nổi tiếng, ai ai gặp nàng cũng đều

khách khí chào một tiếng, “Thanh Thu cô nương”. Giờ nàng có đến thiện

phòng cũng chẳng ai quản. Nàng chỉ là một trù nương, cũng chỉ muốn làm

một đầu bếp, có điều tình hình trước mắt nàng không được làm chủ, trừ

phi nàng tỏ ra cứng rắn với thế tử.

Sau cơn

mưa, gió mang hơi lạnh lùa vào phòng lớn khiến màn trướng tung bay, lập

tức có a hoàn đi đến đóng cửa sổ quanh phòng, thấy Thanh Thu đứng bên

ngoài phòng thế tử ngẩn ngơ, liền vội vàng mời nàng vào.

Đây là

lần đầu tiên Thanh Thu vào phòng thế tử, cúi đầu tránh tấm rèm cửa mà a

hoàn vén lên. Nàng ngước mắt nhìn thấy một thanh bảo kiếm treo trên

tường bên phải, một bộ khôi giáp sáng bóng lẳng lặng đặt trên bộ giá đỡ

đặc chế, khiến cho phòng ngủ đầy kim ngọc này cũng đượm mùi chiến tranh.

Vệ Minh

đang nửa ngồi nửa dựa ở đầu giường, thấy nàng vào, không khách khí nói

luôn: “Đừng nói với ta, nàng lại mang canh gừng vào đấy”.

“Đúng là canh gừng, nghe nói thế tử bị lạnh, dù sao cũng nên dùng một ít thì hơn.”

Đại phu

đã đến khám và kê thuốc, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là

ổn. Hắn là người luyện võ ít ốm đau, nay lại cảm phong hàn, có lẽ gần

đây tinh thần lẫn thể xác vô cùng mệt mỏi vì chuyện đàm phán hoà bình

giữa hai nước.

Thanh

Thu thấy một chiếc bát không đặt cạnh giường, trong phòng thoang thoảng

mùi thuốc. Có lẽ thế tử uống thuốc rồi, nàng bưng bát canh gừng do dự,

nếu đã dùng thuốc thì bát canh gừng này không cần uống cũng được. Nàng

đang định tìm chỗ để đặt xuống. Vệ Minh không đợi a hoàn tới hầu, giơ

tay đón lấy bát canh, uống cạn một hơi. Cũng may lúc này bát canh không

còn quá nóng, không đến nỗi khiến hắn bị bỏng. Hắn uống thêm chút nước

để súc miệng rồi khoát tay ý đuổi a hoàn trong phòng lui ra, “Thanh Thu, nàng đến đây”.

Thanh

Thu đang ngắm nhìn cách bày biện trong phòng, một đôi ngọc khối được

trạm trổ độc đáo đặt trên trà kỷ, đều là những thứ tốt cả. Nếu là người

bình thường thì chắc chắn sớm đã giấu bảo bối này cho kỹ, chỉ có những

vương công quý tộc mới coi đây là đồ không đáng tiền mang ra bày trí.

Vài năm trước nàng đã thấy nhà họ Cao bày thứ này.

Lời của

thế tử nàng không thể không nghe, Thanh Thu theo lời hắn tiến lên phía

trước, lúc ấy mới nhận ra trong phòng chỉ còn lại hai người.

Ai cũng

nói nếu sức khoẻ không tốt thì tâm trạng sẽ xấu theo, nàng cố gắng hết

sức tỏ ra ngoan ngoãn, kính cẩn nói: “Thế tử có gì dặn dò?”.

Nhưng Vệ Minh vẫn nhận ra sự bất an của nàng, chau mày nói: “Không cần làm bộ

làm tịch như thế, ta chỉ muốn nói chuyện với nàng, tự tìm một cái ghế

ngồi gần lại đây”.

“Vâng.”

Nàng chọn một chỗ cách giường không xa cũng chẳng gần rồi ngồi xuống,

sau đó tiếp tục ngắm đồ đạc bày biện trong phòng. Ban ngày ban mặt, cũng chỉ có thể nói chuyện mà thôi.

Vệ Minh

nhân dịp này ở phủ nghỉ ngơi vài ngày, hắn thật sự không đủ kiên nhẫn để bàn bạc với đám người tới từ Bắc Vu kia. Đã vậy lại còn phải bày ra bộ

mặt hết sức nỗ lực, mấy ngày nay hắn sớm đã muốn tìm cách thoát thân

rồi. Hôm nay khó khăn lắm mới được về nhà, nào ngờ bước vào phủ lại được tin Thanh Thu đã ra ngoài, hơn nữa còn chẳng ai biết đi đâu. Mặc dù có

người đi theo, nhưng hắn vẫn không kìm được suy nghĩ nhiều, trong lòng

buồn nên đã đuổi a hoàn mang thuốc vào tới mấy lần.

Giờ Thanh Thu đã về, khuôn mặt bình thản không nhận ra có điểm gì khác biệt, nhưng hắn vẫn thấy có gì đó rất lạ.

“Nàng đang nghĩ gì?”

“À, nô tỳ đang nghĩ trận mưa này cuối cùng cũng tạnh.” Nàng thở dài một cái.

“Hình như nàng không thích mưa, ta nghe nói sáng nay khi tỉnh dậy trông nàng rất mệt mỏi.”

Xem ra

đúng là phải ngồi chuyện phiếm với hắn rồi, Thanh Thu bỗng thấy nhẹ nhõm hơn, “Hôm nay trời mưa nên chẳng làm được gì, đương nhiên nô tỳ có chút uể oải.”

“Thế mà ta lại tưởng nàng đang nhớ ta.”

Thanh Thu suýt chút nữa thì ngồi không vững, hắn thường thích dùng những lời như thế này để trêu nàng.

Không

biết nghĩ ra điều gì, đột nhiên Vệ Minh bật cười khẽ, vẻ buồn bực trên

nét mặt cũng tiêu tan hết, hắn dịu giọng hỏi: “Sao, đúng là không nhớ ta chút nào ư? Cũng may ta và nàng chỉ một nụ hôn đã đính ước xong.”

Nhắc đến chuyện này nàng càng đứng ngồi không yên, chỉ muốn chạy đến bịt miệng

hắn lại. Tuổi đã nhiều, tình cảm cũng đã có, những những chuyện xấu hổ

như thế nàng chưa từng dám nghĩ, huống hồ là nói ra? Vốn định coi chuyện xảy ra hôm ấy như chưa từng tồn tại, không ngờ hắn lại nói trắng trợn

như thế. Nàng lập tức đỏ bừng mặt đáp: “Chuyện không có, xin người đừng

nói bừa”.

Hôm nay

tâm trạng nàng có chút xáo trộn, nhất thời không chú ý, giọng nói cũng

không còn cung kính nữa, đến hai từ “thế tử” cũng quên không gọi, khiến

khoảng cách trở nên gần gũi thân thiết hơn.

Vệ Minh chống