
ặng quà cho cô rồi. Hôm nay có bão sao?
“Cám ơn, em rất thích.” Không bộc lộ ra vẻ bất ngờ, cô bình tĩnh đóng hộp lại.
Cô thật sự thích ư? Sao chẳng có chút biểu hiện nào thế? Có chút thất vọng, nhưng anh cũng không nói thêm gì nữa.
“Anh đi ăn cơm, em đi giặt quần áo.” Cô đứng dậy.
Này, anh đã ăn ở máy bay rồi! Anh muốn nói thêm vài câu với cô mà! Muốn kháng nghị, song lời nói lại nghẹn ở cổ.
Mở cửa phòng của anh, Dư Vấn vội vàng đi vào, bởi vì gương mặt nóng rần lên. Vợ chồng nhiều năm, sao lại có những thứ văn vẻ này chứ? Trong phòng tắm, cô phân loại quần áo giúp anh, một số cho vào máy giặt, một số mở vòi nước chuẩn bị giặt. Bên cạnh quần áo là đồ lót, vì suy nghĩ cho sức khỏe cơ thể, cô chưa bao giờ ném đồ lót của anh vào máy giặt cho dù quan hệ của họ có kém đến đâu.
Khi chuẩn bị ngâm áo của anh vào nước, động tác của cô ngừng lại. Bởi vì trên áo của anh có dính một sợi tóc dài, tóc đen thẳng tắp dịu dàng. Dư Vấn cầm sợi tóc dài kia lên, híp mắt lại.
…
Chín giờ tối, con gái đang ngủ, cô lại đẩy cửa phòng anh ra lần nữa.
“Có chuyện gì muốn nói với anh mà nghiêm túc như thế?” Anh ra vẻ cười hì hì.
Không phải chứ, đã một thời gian Hạ phu nhân không tìm người theo dõi anh rồi. Không phải là phát hiện ra chứ! Hạ Nghị, mày bình tĩnh đi!
“Không đâu chỉ là công chuyện thôi, ngày mai chúng ta sẽ bàn sau.” Nét mặt cô thật nhạt.
“Vậy…” Anh lại muốn tiếp tục lộ ra nụ cười gian.
“Em muốn anh.” Nhưng lại bị cô cắt ngang.
Anh ngây dại vì cô đột nhiên thổ lộ. Chợt, không biết làm sao, cô đã ngồi xuống bên giường anh, gương mặt luôn bình tĩnh thản nhiên lộ ra nụ cười thật dịu dàng khiến trái tim anh đậm mạnh vài nhịp.
“Anh có muốn em không?” Nụ cười của cô rất đẹp, vẻ đẹp chưa từng có.
Hạ Nghị nhìn đến ngây người. Quen cô hơn mười năm, đây là lần đầu tiên cô lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu của phụ nữ. Thì ra, Hạ phu nhân không phải chỉ có một mặt lạnh lùng? Cô cũng biết làm nũng? Làm sao có thể!
“Hạ, Hạ phu nhân…” Ngay cả người nhiều năm tình trường như anh cũng sẽ hoảng hốt.
Đặc biệt, nút áo anh đã bị cởi ra, cô nhẹ nhàng lướt theo xương quai xanh của anh. Hạ Nghị cảm thấy tim đập lên tận cổ. Cả người lập tức chột dạ lại…
Cô từ từ di chuyển xuống, môi chạy trên người anh. Nhiệt độ cơ thể cô rất cao, độ ấm của môi cũng rất lớn.
Cả người anh cũng bắt đầu nóng lên theo. Tay cô còn làm bừa không ngừng trước ngực anh. Tất cả nút áo của anh bị cởi ra. Cô bất động, mắt dừng trước ngực anh thật lâu.
Anh bị nhìn có chút mất tự nhiên, “Khụ, Hạ phu nhân, em muốn gì?” Anh bắt lấy tay cô trêu đùa.
May mà anh đã kiểm tra qua, Hiểu Văn nhu mì, sẽ không cào loạn trên người anh như mèo hoang, lại càng không bảo thủ đến mức chẳng biết cái gì gọi là ô mai.
“Không, hôm nay sức khỏe em không tiện.” Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Có tháng? Anh đoán không sai thì là ngày này. Hiểu nhưng nếu cô cũng không tiện, vì sao còn ra sức khiêu khích anh như thế?
“Nhưng em có thể dùng khác cách lấy lòng anh!” Cô lại cười nhạt.
Cách khác??? Anh đang muốn nói gì đó, đã quá trễ, ngón tay nhỏ nhắn trêu chọc của cô đã rời xuống dưới, lớn mật chạm vào trung tâm dục vọng lửa nóng của anh.
Anh phun một hơi lạnh vì động tác của Hạ phu nhân. Mười ngón tay đưa đến miệng, không ngừng nhảy múa linh hoạt. Hạ phu nhân, đây là học ở đâu?…
Hạ Nghị ngâm một tiếng, một trận tê dại sảng khoái đã lan đến sống lưng… Bàn tay cô cũng đã “giao nộp” thủy triều ấm áp cho anh.
“Ngủ đi, em về phòng.” Cô đứng dậy, thần sắc đã khôi phục vẻ lạnh nhạt.
Hạ Nghị cảm thấy mất mặt lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Muốn ở lại không…” Câu nói của anh còn chưa hết cô cũng đã không quay đầu rời phòng.
Ặc. Cứ như vậy? Cũng chẳng nhiều lời một câu? Lúc lạnh lúc nóng, anh bị cô làm điên mất rồi!
Cô đi ra phòng rất nhanh, vài bước cuối cùng, như là chạy vậy. Chạy đến toilet, cô khóa cửa vào.
Dưới ánh sáng cô mở lòng bàn tay mình ra, nhìn cẩn thận, chất lỏng màu trắng kia không nhiều lắm, rất trong, không hề dính. Đây đã chứng minh sự thật, anh đã tìm phụ nữ ở Nghiễm Châu!
Dư Vấn muốn cười, nhưng nhìn mình trong gương, sắc mặt trầm lại đáng sợ. Trước khi không có căn cứ chính xác, dựa vào chất dịch chỉ là một phán đoán chủ quan. Dư Vấn nói cho mình, duy trì thái độ bình tĩnh, tiếp tục dùng mắt, dụng tâm quan sát, không được kết tội oan cho ai. Cho nên, tâm tình lắng đọng xuống, cô không chất vấn, không điên cuồng gào thét.
Tính cô không thể như thế. Hơn nữa, rất nhiều năm trước, cô đã không xúc động như vậy.
Cô vẫn đi làm, nghiêm túc tự tin công tác, vẫn tan làm theo giờ cũ, đi đón con gái bảo bối đến các lớp học thêm. Cuộc sống của cô vẫn bận như thế, bình tĩnh, không nhìn ra nửa điểm khác so với quá khứ. Mà Hạ Nghị cũng bận nhiều việc, vội vã vẽ bản thiết kế, vội vã quay chụp, vội vã giải quyết chuyện hỗn tạp.
Với công việc anh càng chăm hơn trước kia, càng cần cù và thật thà, giống như đó có thể bù lại sai lầm của anh. Anh thật sự cũng rất bình thường, vừa nhìn không có gì khác thường cả, nhưng Dư Vấn phát hiện số lần anh ngẩn người, gọi điện cũng nhiều hơn.
“Tình Toàn,