
yện lãng mạn đó , mẹ không hiểu nổi.
- Mẹ nói gì kỳ quá , con giận mẹ luôn – Qúy Phi nguẩy mình trên ghế.
Hoàng Qúy im lặng nhìn con gái . Rồi nhìn xuống bàn tay cô . Bàn tay mềm mại trau chuốt mà bà đã giữ cho cô rất kỹ . Chưa bao giờ bà dám để cô làm nặng nhọc và luôn luôn chăm sóc nhan sắc cho cô , hơn cả cho mình . Bà thấy xót ruột nếu cô làm công việc tẩn mẩn như vậy . Đồng thời lại muốn chiều ý cô nếu điều đó làm Qúy Phi thích.
Bà hơi khom người qua bàn , tát nhẹ vào mặt cô :
- Ngày mai , mẹ sẽ đưa con đi làm.
Qúy Phi ngạc nhiên :
- Chi vậy mẹ ? Con tự đi một mình được rồi mà.
- Mẹ muốn tiếp xúc với cậu phó giám đốc ấy.
- Tiếp xúc làm gì , mẹ ? – Qúy Phi kêu lên.
- Mẹ muốn xem phong cách cậu ta hay thế nào mà con có cảm tình như vậy . Mới tiếp xúc lần đầu mà đã như thế, mai mốt làm chung thì chuyện gì sẽ xảy ra ?
Qúy Phi xấu hổ đỏ mặt tía tai , cô xua tay rối rít :
- Mẹ đừng có đi xem mặt như vậy . Rủi ảnh tưởng con muốn giới thiệu thì sao ? Ảnh sẽ tưởng con thích ảnh , con quê lắm.
- Mẹ không vụng về đến mức để cho cậu ta biết.
- Nhưng con có nói là thích ảnh đâu , con chỉ thấy phong cách hay hay . Mẹ làm như con vô duyên lắm vậy . Mới vừa gặp đã thích người ta.
- Con đâu có hiểu hết những điều con làm . Làm sao mẹ yên tâm cho được.
Qúy Phi phản đối :
- Lúc nào mẹ cũng kiểm soát con . Con có còn là con nít nữa đâu.
- Nhưng cũng chưa làm gì để thể hiện mình là người lớn . Cụ thể là chuyện này . Bộp chộp !
Qúy Phi đuối lý làm thinh . Lúc nãy , cô có tâm trạng lúng túng như con gà mắc tóc . Nhưng bây giờ mẹ cô nói vài câu , thì mọi việc trở nên sáng tỏ hẳn đi . Cô chối gì được , khi động cơ làm cho cô chịu làm công nhân là vì mến ngay đồng chí phó giám đốc trong lần gặp đầu tiên.
Nhưng thú nhận điều đó thì xấu hổ chết được . Trên đời có loại con gái vô duyên như cô sao ?
Lần đầu tiên , cô thấy mình dại dột khi kể lể hết mọi chuyện với mẹ.
Mặt ỉu xìu như bị bắt quả tang làm chuyện xấu , cô miễn cưỡng đứng dậy.
- Con về trước nha mẹ.
- Ữ , về đi . Lát nữa mẹ về.
Qúy Phi lững thững đi ra khỏi phòng . Lần này cô xuống đất bằng thang máy , chứ không có hứng đi thong dong như lúc nãy.
Chuyện đi làm của cô coi như được mẹ duyệt . Nhưng phải qua khâu kiểm tra . Còn ba cô thì không biết thế nào . Có lẽ ba sẽ không nghĩ ra nổi , con gái ba lại bằng lòng làm công nhân , vì thích một người mới gặp.
Qúy Phi về nhà , trong thời gian chờ đến bữa ăn trưa , cô hết đi ra lại đến đi vô để đón ba . Rồi cũng đến lúc nghe tiếng nhấn còi . Cô đích thân ra mở cổng . Rồi mở chốt cửa , tót lên xe ngồi cạnh ông.
- Ba ! Con được nhận rồi.
Với ông Huỳnh thì điều đó là hiển nhiên , ông chỉ mỉm cười :
- Chừng nào con đi làm ?
- Ngày mai đó ba.
- Vậy thì tốt.
Qúy Phi không nói gì , đợi ông mở cửa bước xuống , cô đi vòng qua đầu xe , choàng tay níu tay ông , giọng có vẻ dè dặt :
- Trước tiên là phải là công nhân đấy ba.
Ông Huỳnh đứng lại giữa sân :
- Sao lại như vậy ?
Đã rút kinh nghiệm từ lúc nãy , nên Qúy Phi vội nói trước :
- Công ty đó là vậy đó ba . Ai mới vô làm cũng phải làm công nhân hết , sau đó mới được phân công theo chuyên môn.
- Vậy à ?
Ông Huỳnh tiếp tục đi :
- Có lẽ họ muốn thử sự nhẫn nại của nhân viên , nếu người nào thật sự có năng lực và kiên trì thì sẽ vượt qua thử thách đó . Ba thấy vậy cũng tốt.
- Vậy mà mẹ không cho đó ba.
- Sao vậy ?
- Mẹ bảo làm việc nặng con không đủ sức nhưng con thích làm cái gì thử thách cơ.
- Con gái có ý chí lắm . Ba không thích con tiểu thư quá đâu . Mẹ con nuông chiều quá , không tốt đâu.
- Vậy ba nói mẹ đừng cản con nghe ba . Ba , mẹ đòi đưa con đi làm đấy.
Ông Huỳnh lắc đầu :
- Sao lại thế ? Mua xe cho con là để tự con đi làm , đưa đón hoài không phải cách , con đâu còn con nít nữa.
Qúy Phi hớn hở hẳn lên :
- Vậy thì ba nói thế nào đó để mẹ đừng đưa , nói khéo khéo ấy , đừng bảo là con muốn nghe ba.
- Chuyện có gì đâu mà con làm nghiêm trọng dữ vậy ?
- Chứ để mẹ vào công ty tìm hiểu , người ta cười con sao . Người ta nói lớn rồi mà cái gì cũng có mẹ kèm , con quê lắm.
Ông Huỳnh cười dễ dãi :
- Ờ , để ba nói cho.
Qúy Phi thở phào , nhẹ hẫng cả người . Nói chuyện với ba bao giờ cũng thoải mái . Có thể giấu kín ý nghĩ của mình , mà không bị phát giác , không giống như mẹ , cái gì cũng sát sao đến khổ . Sáng hôm sau chuẩn bị đi làm . Lúc xuống ăn sáng , cô nhìn ông Huỳnh xem kết quả ra sao . Nhưng thật bất ngờ , mẹ cô lại lên tiếng :
- Hôm nay mẹ có hẹn với khách , con đi một mình đi , lúc nào rảnh , mẹ sẽ đi với con.
"Hú hồn" Qúy Phi suýt kêu lên vì mừng . Nhưng thấy cái nhìn quan sát của mẹ , cô làm ra vẻ chuyện đó rất thường . Mẹ mà biết cô lo cuống lên đến thế , chắc mẹ sẽ càng chú ý nhân vật phó giám đốc của cô.
Đợi ba mẹ đi xong cô mới yên tâm ra khỏi nhà.
Đến công ty , Qúy Phi tự động đi thẳng xuống phòng làm việc , chứ không đợi dẫn như hôm qua . Hình như cô đến muộn , nên vào phòng đã thấy mọi người làm rồi . Có người đã được nửa khay tôm.
Qúy Phi đưa mắt tìm c