pacman, rainbows, and roller s
Một Thời Vụng Dại

Một Thời Vụng Dại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322554

Bình chọn: 9.00/10/255 lượt.

Nếu má đồng ý cho anh chị Thế về ở cùng, để em đủ tự do theo anh về bên ấy dù có chết em cũng vui. Ngày nào lệ thuộc nếp sống nghiêm túc cho má hài lòng, là mình không còn là mình nữa. Duy Long nghe mấy lời than thở dịu dàng với vẻ chịu đựng ấy của Thắm, lòng anh xao động mạnh. Long vỗ nhè nhẹ vào vai vợ, với giọng thật âu yếm:

- Sương xuống nhiều rồi em ạ. Mình vào nghỉ kẻo lạnh sẽ bệnh đấy. Mai anh đưa em đi phố nhá. Thắm liếc chồng, sung sướng:

-

- Đến bây giờ anh mới biết thương em sao? Dưới ánh đèn bên kia phố lấp lánh, nhạt nhòa Long mới thấy khuôn mặt Thắm thật dễ thương. Anh ngọt ngào cười:

-

- Bây giờ vẫn chưa muộn phải không? Vì anh còn những hai tuần nữa mới bay về bên ấy. Thời gian còn lại cũng đủ cho anh bù đắp cho vợ mình mà. Duy Long đặt tay ngang eo vợ mình dìu đi, với nụ hôn đằm thắm gởi lên tóc. Bóng họ khuất dần theo dãy hành lang hun hút ấy. Duy Long nào biết những lời tình tứ êm đềm của hai người đã lặng lẽ áp vào tai của Khả Khả ngay từ lúc bắt đầu.... Chiếc cúp của Khả vừa về đến ngã ba lại bị pan, nên cô gởi cho chú Xồi sửa lại dùm, mai sáng đi làm ghé lấy luôn.Thả bộ về nhà trong nỗi buồn vây kín từ bên nhà của Thi Đình vẫn chưa phai. Khả Khả chẳng gấp phải về nhà, nơi mà nỗi chán chường càng cao hơn bên ấy nữa. Nhưng khi đến cổng nhà, Khả nghe cô mình tỏ bày mọi nỗi khổ từ khi dấn thân vào vòng tay chồng vợ. Khả xót thương thân phận của cha mẹ và bản thân mình, đồng thời Khả cũng thông cảm cho duyên phận của Út Thắm không ít.Bây giờ Khả mới thấm thía vai trò tình nhân, cố nhân ra sao? Nếu gia đình không êm ấm, người đàn ông sẽ tìm đến người yêu xưa với bao lời tự tình của sự hối hận ray rứt. Để mong tìm phút thư thả tâm hồn trong nụ hôn vội vã, thầm lén trao nhau. Nhưng khi ái ân cùng vợ nồng ấm, họ sẽ bỏ lại sau lưng những lều nhỏ bên đường mà họ từng trú ẩn trong cơn mưa buồn ấy. Không một chút ngần ngại, tiếc thương ! Lệ trên mắt không rơi, nhưng môi Khả vị đắng chiếm tự bao giờ không hay biết. Gẫm lại đời của mình, chưa bao giờ Khả có được niềm vui nào ! Tại sao? Có lẽ cái số phận cô mang chưa bao giờ biết đến chữ "may mắn " và hạnh phúc là gì?

- Sao cô chưa vào nhà Khả Khả? Ngước lên nhìn vầng mây xám buồn trên cao để suy tư về cuộc đời mình, Khả tựa vào tường cổng nhà, hai tay khoanh tròn, lặng lẽ, thản nhiên. Không ngờ giọng quen thuộc của Quốc gọi bên tai, đưa Khả về thực tại. Ngã đầu nhìn ba Thi Đình không đáp, cô hỏi:

- Sao ông lại đến đây? Có chuyện à? Kiến Quốc nhỏ nhẹ hỏi:

-Tôi có chuyện nhờ cô, không biết ý cô thế nào?

- Chưa biết được nội dung, làm sao tôi có thể biết khả năng mình có hay không mà nhận chứ. Quốc nhìn trang phục cùng chiếc giỏ còn lủng lẳng trên vai của Khả. Anh hỏi:

- Cô đi dạy về, vẫn chưa vào nhà à? Sao vậy? Nhìn Kiến Quốc với ánh mắt không mấy thiện cảm:

- Ông làm công an bao giờ, mà có vẻ điều tra tôi vậy. Ở trong bộ luật hình sự có điều cấm người ta ngắm trời mây sương gió trước cổng nhà mình sao? Quốc cười trước gương mặt sẵn sàng chiến đấu của Khả Khả. Anh nhỏ nhẹ hơn:

- Có chuyện nên tôi cho xe ngang đây. Trời khuya rồi tôi đâu dám phá sự yên tĩnh của ngôi nhà vốn dĩ trang nghiêm của cộ Tại thấy cô ngắm trời mây với gương mặt bất thần, tôi sợ nên cho xe dừng lại, xem có vấn đề gì không thôi. Quốc vẫn ngồi trên xe, tay tựa vào khung cửa nhỏ mắt nhìn Khả. Cô cười nhẹ:

- Tôi đang bị chứng tâm thần hoành hành đây, ông sợ không? Có sẵn lòng đưa tôi lên Biên Hoà nghĩ mát không? Đáp lại sự căng thẳng trên gương mặt Khả, Quốc mở cửa xe bước xuống đến bên Khả nhỏ nhẹ bảo:

- Tôi thật sự lo lắng khi ánh mắt buồn lặng người của cô hướng lên bầu trời đen thẳm ấy. Tôi muốn chia xẻ nỗi buồn vây kín mà cô cố tình che chắn bằng mọi hình thức, để mọi người xung quanh nghĩ rằng:

- Khả Khả của họ vô tư, vui vẻ sống.

- Ông nói hết chưa?

- Không bao giờ trong lòng tôi thôi nghĩ về cô, Khả Khả. Khả cười nhẹ, đầu cúi thấp nhìn chân mình đá những hạt sỏi trên đường vào nhà, cho âm thanh phá đi nét lặng lẽ của đêm.

- Tôi nghĩ người ông nên để tâm không phải là tôi. Và Khả Khả cũng không thích ông để ý đến những sinh hoạt hằng ngày của mình. Chẳng lẽ, ông có thừa thời gian như vậy sao? Quốc nhướng mắt hướng về cô hỏi nhỏ:

- Sao lúc nào Khả Khả cũng có sẵn tư thế "phản pháo " tôi hết vậy? Khả Khả không tin rằng tôi có thành ý hay sao?

- Tôi đâu có để ý ông thế nào. Với ông, tôi chỉ biết đến nhà dạy Thi Đình hết giờ về nhà. Còn tất cả không liên quan đến tôi.

- Sao lại không?

- Tự Ông nghĩ, tôi không có ý kiến. Chép môi Quốc thở dài:

- Khả Khả à ! Mọi chuyện xui xẻo ở nhà tôi, nếu không có Khả Khả làm sao gia đình được như ngày nay chứ. Từ những bất trắc xảy ra đó, tôi có ánh mắt nhìn Khả một cách khác hơn. Khả Khả không thấy sao?

- Đứng trước mặt ông, tôi là kẻ mù lòa. Làm sao thấy ánh sáng từ ông thay đổi như thế nào chứ. Bây giờ tôi có thể vào nhà nghỉ được chưa? Kiến Quốc nhìn Khả Khả ánh mắt dịu dàng hơn:

- Tôi biết nói thế nào khi Khả không muốn nhìn và tiếp xúc tôi. Khả Khả quay đi bước chậm và đáp nhỏ:

- Đôi khi