
ả nữa.
- Em giận anh?
- Không. Anh đâu có gì để giận. Tựï em muốn về nơi của chính mình thôi. Vở kịch kéo màn rồi. Khán gỉa đã kéo nhau về, em ở lại làm gì nữa. Vả lại, em chán vai trò diễn viên đóng thề này lắm rồi. Em muốn, em là em thôi. Anh không phản đối chứ?
- Anh có quyền phản đối sao? Anh nghĩ Kiến Quốc chỉ có quyền im lặng nghe theo quyết định của đàn bà thôi.
- Vậy thì tốt, mai em sẽ là em thật sựï.
- Còn Thi Đình thì sao?
- Nó là của anh, mãi mãi không có gì thay đổi. Thỉnh thoảng có cơ hội em sẽ đến hay rảnh anh đưa con bé đến với em. Thật lâu Quốc lên tiếng:
- Em thật sựï không yêu anh sao?
- Nhiều người yêu anh qúa. Với anh như thế chưa đủ sao thì đúng hơn. Em không phải là người con g'ai tốt, nên em không thể gắn bó với ai, kể cả anh? Cho nên....
- Em từ chối anh, dù lòng em se thắt khi anh hôn người ta ngoài cổng mỗi đêm đúng không?
- Tình cờ hình ảnh đó vào mắt, chứ em không chủ ý chờ anh để nhìn sựï âu yếm riêng tư của anh. Quốc gằn hỏi:
- Em chưa trả lời câu hỏi của anh.
- Câu gì?
- Em có yêu anh không? Nhìn anh hôn người ta em có nghe tim mình nhói đau không? Em nói đi. Khả nhép môi mắt xoe tròn hướng về Quốc.
- Anh lấu quyền gì bắt buộc em?
- Hừ ! Em không đủ cam đảm để tỏ tình cảm sâu đậm dành cho anh. Tại sao em có can đảm khích bác cho anh xa em, cho anh đau khổ? Bộ em nói anh sung sướng khi hôn họ hay sao? Khả im lặng. Quốc ôm lấy vai cô kéo vào lòng mắt trừng to, giọng gầm gừ:
- Em tưởng anh không biết gì về em sao? Anh đâu có khùng, có đui đến nổi không biết em xúc động khi được anh hôn?
- Anh đừng nói bậy nửa được không. Khả gượng ngồi dậy, nhưng vòng tay Kiến Quốc ôm cô vào lòng. Anh áp đầu cô vào ngựïc mình giọng thật êm:
- Tất cả về em anh đều biết. Lê Hoàng....
- Anh biết gì....? -Khả xô mạnh Quốc và gằn giọng, chặn lời.
- Em làm gì vậy Khả Khả? Anh bao giờ cũng yêu em mà. Cô giọng hỏi, hai tay nắm lấy áo của Quốc:
- Anh biết gì về cuộc đời em, anh nói đỉ Nói mau !
Ánh mắt vươn to, gương mặt tái đi và giọng nói run run ấy cho Quốc biết sựï kích động trong cô không nhỏ. Anh vụt ôm Khả vào lòng vỗ về:
- Bình tĩnh lại đi, nghe anh nói nè. Khả như con mèo nhỏ, nằm trong lòng Quốc một cách ngoan ngoãn với dòng lệ tuôn nhanh. Quốc ngọt ngào bảo:
- Lê Hoàng với thành ý khi kể cho anh nghe chuyện ngày ấy của....
Khả vụt đẩy Quốc và băng trong mưa với những bước chân khập khiễng. Quốc chạy và ôm cô đưa vào phòng anh khóa cửa cẩn thận, lại bên cộ Nhưng Khả đưa hai tay bịt kín vành tai kêu lên như vừa bị thương tích vậy:
- Anh đừng nói nữa ! Em không nghe.... không nghe. Quốc gật đầu, ngả mình lên giường ôm cô vào lòng. Khả đẩy anh nhưng không làm sao thoát được. Quốc thì thầm:
- Anh đã có Thi Đình rồi, được em yêu thương bằng trái tim chân thật anh xúc động lắm. Khả Khả, anh thật không xứng đáng với em. Người mặc cảm là anh, là anh chứ đâu phải em. Khả Khả, anh yêu em, yêu nhiều hơn anh tưởng. Nhìn bóng em tựïa cửa sổ hướng về cổng, anh thương biết bao. Thế mà em lạnh nhạt, xa lánh anh, cho cả hai chúng ta cùng đau khổ. Vuốt tóc cô, anh trầm giọng:
- Khả Khả, anh thật lòng thương em trước khi vở kịch bắt đầu. Khi được ở bên em với cương vị đó, anh vui lắm. Anh ước mơ giây phút ấy kéo dài, để anh đi đâu cũng có em và con theo cùng. Những tấm ảnh của chúng ta thật đẹp, thật hạnh phúc. Nhưng khi em bất bình, muốn dứt khoát cùng anh. Lúc đó anh đau lắm, nếu không ở bệnh viện, mà là ở nhà anh sẽ say và khóc thương cho số phận mình một lần nữa. Bàn tay Khả xoa má Quốc. Anh xúc động, áp năm ngón tay đó lên môi mình. Quốc hỏi:
- Khả Khả, đừng xa anh nha.
- Anh đâu thương em, tôn trọng em.
- Sao không thương? Nếu không tôn trọng anh để yên cho em ngủ ở đây à?
- Vậy chứ làm gì?
- Trời ơi ! Cô hai à, cô đẹp như vầy, nhìn cô ngủ như công chúa, có thằng đàn ông nào chịu đứng nhìn chứ. Mười sông sâu anh cũng lội, Vạn lý trường thành anh cũng trèo qua nữa. Đừng nói chi là khoảng cách nhỏ nhoi này. Khả liếc anh:
- Dầu óc đen tối đụng ai cũng hôn được. Em ghét anh đâu có oan ức mà phân bua.
- Em ghét vấn đề đó của anh từ bao giờ? Mắt Quốc cười hỏi.
- Hỏi chi vậy?
- Để mà biết lúc nào anh được em thương, anh mừng vậy mà. Khả cười đẩy mặt anh ra:
- Ham lắm !
Quốc sung sướng bảo:
- Tháng sau mình cưới nhau nghe. Em thấy được không Khả?
- Làm gì gấp vậy?
- Trời ơi ! Cưới vợ thì tính liền tay, ai ngu sao để lâu chứ?
- Anh đó !
- Chứ không gọi "ông " nữa sao? Quốc rút vai hỏi.
- Muốn không?
- Ai ngu sao muốn kỳ cục vậy. Nghe tiếng "anh" ngọt ngào không tốt hơn tiếng "ông " xa lạ đó sao. Em thấy mình cưới được chứ?
- Để em hỏi ngoại đã.
- Anh hỏi rồi. Ngoại nội gì cũng vui vẻ tán thành chỉ còn đợi em thôi.
- Trời đất ! Anh hỏi rồi thật hả? Sao không hỏi ý em? Quốc đưa tay nựïng cằm cô, anh cười bảo:
- Hỏi lúc chưa có gì lận kìa.
- Chưa có gì là sao?
- Thì lúc em vào làm cô giáo của Thi Đình đó.
- Em đâu có thích anh, cưới làm gì? Lãng ồ.
- Thì từ từ rồi sẽ thương, anh đẹp trai thí mồ, thương không hết..