Mua Em 100 Đêm

Mua Em 100 Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323015

Bình chọn: 8.00/10/301 lượt.

cảm nhận được, mình bị người phụ nữ này vén lên bao nhiêu dục vọng mãnh liệt, không nhịn được liền hôn thêm lần nữa, nuốt trọn tiếng khóc của cô, tham lam nếm mùi vị của cô……

Đêm đó sau khi về nhà, Trác Viện sợ bị mọi người phát hiện mình khác thường, ngay cả bữa tối cũng không ăn liền lên lầu trở về phòng, nằm co rúc trên giường, dùng chăn phủ lên người mình, rốt cuộc cũng không nhịn được liền khóc lên.

Nghĩ đến học trưởng mình luôn thích sẽ đính hôn, nghĩ đến nụ hôn đầu tiên bị đoạt đi, nghĩ đến Kỷ Nhất Thế dùng nợ nần trong nhà để bức hôn, ủy khuất liên tiếp làm cô không kiềm chế được mà khóc lớn lên.

Liên tục ba ngày, thân thể Trác Viện đều khó chịu nên cô xin phép nghỉ ở công ty, trốn trong phòng không ra khỏi cửa.

Buổi sáng ngày thứ ba, sau khi đem hành lý của mình dọn đến nhà trọ, một mình đi trên đường giống như oan hồn. Không biết đã đi bao lâu, mãi đến khi mệt mỏi không biết đi đâu mới mang gương mặt tái nhợt đi đến cao ốc tập đoàn Kỷ thị.

Trong lòng trống rỗng, đi thang máy lên tầng làm việc của Kỷ Nhất Thế. Lần này, thư ký rất khách khí mời cô đi vào, còn thân thiết rót cho cô một tách cà phê.

Đáng tiếc, cô đợi một giờ cũng không thấy Kỷ Nhất Thế, thư ký nói anh đang họp, không xác định được khi nào hội nghị sẽ chấm dứt.

Trác Viện lại đợi nửa giờ, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường đã hơn ba giờ chiều. Có thể vì ba ngày nay đầu óc có chút hỗn loạn, trong lúc chờ anh cô đã ngủ thiếp đi, người còn chưa đến, cô không thể làm gì khác hơn là đổi sang một tư thế thoải mái, sau đó lại ngủ mất.

Khi Trác Viện mở mắt ra, bên tai mờ hồ truyền đến thanh âm của Kỷ Nhất Thế, quay đầu nhìn xuống liền phát hiện mình đang nằm trên giường với một chiếc áo khoác tây trang đắp trên người, không cần suy nghĩ cũng biết chủ nhân áo khoác này là ai.

Đây là phòng nghỉ ngơi dành riêng cho Kỷ Nhất Thế, nhưng rõ ràng là cô ngồi trên ghế sofa chờ anh, chẳng lẽ anh thấy cô ngủ nên mới ôm vào đây?

Tưởng tượng cảnh Kỷ Nhất Thế vào phòng làm việc thấy cô ngủ trên sofa, còn cảnh anh ôm cô vào phòng nghỉ, Trác Viện đột nhiên đỏ mặt lên, mình thật ngủ sâu như vậy, ngay cả bị anh ôm tới đây cũng không tỉnh lại.

Nghĩ tới chiếc giường này Kỷ Nhất Thế đã từng ngủ qua, Trác Viện nào dám nằm nữa, phút chốc ngồi dậy. Giống như sợ ầm ĩ đến giấc ngủ của cô, trong phòng nghỉ cũng không mở đèn, chỉ có ánh sáng từ khe cửa chiếu vào, chính vì không khóa cửa chặt, cô mới có thể nghe thấy tiếng nói bên ngoài.

Trác Viện để hai chân lên trên đất, sửa sang quần áo lại một chút nhưng lại phát hiện, không biết lúc nào nội y của mình đã bị cởi ra.

Phát hiện này làm cô kinh ngạc mà hét lên, vội vàng khom lưng mặc áo lót vào, rồi sau đó níu chặt lấy cổ áo. Bởi vì quá hoảng sợ, cô nhất thời không nghĩ đến bên ngoài chỉ có một Kỷ Nhất Thế hay không, liền trực tiếp mở cửa ra. Bên ngoài mấy người đàn ông đồng loạt nhìn sang, cô nhất thời đỏ mặt, ngu ngơ, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Kỷ Nhất Thế vốn đang ngồi trên ghế sofa, nghe một trưởng phòng báo cáo, miệng ngậm điếu thuốc, thấy ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía phòng nghỉ của mấy vị trưởng phòng, anh vội quay đầu lại nhìn.

Thì ra cô đã tỉnh ngủ.

Thấy Trác Viện không biết xoay sở ra sao với áo khoác to lớn của anh, người thì một thân âu phục như ngà voi. Cô mới vừa tỉnh ngủ, sắc mặt hồng thuận hơn nhiều, cả người nhìn có chút thẹn thùng. Sau khi đánh giá một phen, môi Kỷ Nhất Thế giương lên, trên mặt liền xẹt qua ý cười, tâm tình trở nên tốt hơn.

Bị mấy trưởng tròng nhìn chằm chằm, Trác Viện mắc cỡ đến cúi đầu xuống, lúc này Kỷ Nhất Thế mới nghiêng người đem thuốc dập tắt trong gạt tàn, có lòng giúp cô giải vây, ho khan mấy tiếng “ Hôm nay chỉ tới đây thôi, những thứ khác ngày mai báo cáo sau.” Anh không muốn chia sẻ người phụ nữ của mình.

Tổng giám đốc cũng đuổi người rồi, mấy trưởng phòng vội vàng thu ánh mắt mập mờ lại, nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Cho đến khi phòng làm việc chỉ còn lại anh cùng Trác Viện, Kỷ Nhất Thế mới lên tiếng hỏi cô “ Đã tỉnh ?” Ba tiếng trước, vừa mở cửa đi vào phòng làm việc, anh thấy Trác Viện đã ngủ gật trên sofa, có thể là tư thế không thoải mái, cô uốn éo người, ngủ không yên ổn.

Nhìn cô một chút, Kỷ Nhất Thế mới nhớ ra phía sau mình còn mấy vị trưởng phòng cùng anh tiến vào.

Không để ý tới anh mắt của mọi người, anh đi tới ghế sofa bên cạnh, bàn tay mơn trớn gương mặt thon gầy của cô, động tác mềm nhẹ đem những sợi tóc bay tán loạn cài vào sau tai.

Dưới ánh mắt chăm chú của mấy vị trưởng phòng, anh chặn ngang ôm lấy Trác Viện. Cô so với lần trước bị anh ôm, cơ thể có chút gầy đi, điều này làm anh nhíu mày.

Kỷ Nhất Thế ôm Trác Viện vào phòng nghỉ của mình, thuận tay cởi áo tây trang đắp lên cho cô. Lúc gần đi thì xoay người lại, hai tay liền đưa về phía âu phục của cô, giúp cô cởi áo lót ra.

Cô ngủ một giấc liền ngủ đến ba giờ.

“Ừ…..” Bị câu hỏi làm cho lúng túng, Trác Viện chỉ đơn giản đáp lại một tiếng.

“ Lại đây.”

m cô hoảng sợ không ít, cô không thuận theo mà lắc lắc giãy giụa thân thể “ Làm gì? Buông em ra.”

Cô không ngờ Kỷ Nh


Insane