
thập phần ôn nhu đáng thương, Hồng Ngưng lập tức đưa mắt nhìn, chỉ thấy một người ăn mặc một màu trắng thần khiết đạm mạc là một phu nhân đứng ở quầy tiền cùng lão chưởng quầy chào hỏi, bộ dáng tú lệ, nhìn qua thật là hiền thục.
Lão chưởng quầy vội từ quầy hàng lấy ra cái bọc giấy đưa chonàng: “Đang muốn đưa đi, ngươi ngược lại lại tới trước .”
Phu nhân kia tiếp nhận, cảm ơn. Lão chưởng quầy thân thiết: “Thích công tửbệnh đã có chút khởi sắc (chuyển biến tốt) hơn chưa ?”
Hồ phu nhân cúi đầu: “Vẫn là như vậy, làm phiền Nhị bá lo lắng.” Cảm tạ hết lần này đến lần khác sau đó cầm bọc giấy đi mất.
Hồng Ngưng lập tức đứng dậy đi qua: “Trương Nhị bá, nàng là thân thích của ngươi?”
Lão chưởng quầy híp mắt nhìn nàng một lát, vẫn cảm thấy lạ mặt, nhưng nghe nàng gọi thật thân thiết, dễ dàng làm chính mình trí nhớ không tốt, lắc đầu: “Không phải thân thích cái gì, phu nhân này họ Hồ, nửa năm trước gả cho Thích gia Tam công tử, còn làm cho Tam công tử này bị Lão Tử(cha ) hắn đuổi ragia môn, ai ngờ thành hôn không đến một tháng, Thích Tam công tử liền bị bệnh nặng, đại phu cũng không có biện pháp, Thích lão gia chỉ mắng nàng khắc phu, cũng không chịu trông coi .Thiệt thòi cho vị phu nhânnày nhưng nàng vẫn không rời không chê, thường ngày vẫn thêu thùa may vá sống tạm, còn phải chăm sóc Thích Tam công tử, quả thực không dễ dàng, cho nên hàng xóm láng giềngkhông có việc gì đều giúp đỡ nàng một chút.”
Hồng Ngưng dừng như có chút suy nghĩ, sau một lúc lâu mới lại hỏi: “Nàng hiện nay đang ở nơi nào?”
Một tiểu cô nương mà thôi, cũng không phải người hiểm ác gì , lão chưởng quầy cũng không phòng bị: ”Đường Đông tam, liễu bà con cách vách chính là….”.
Sâu trong đường hẻm chỉ có mấy hộ gia đình, vô cùng lãnh lẽo, chỗ ở Hồ thị cùng trượng phu cũng không khó tìm, tùy tiện tìm người hỏi thăm sẽ biết.
Cửa trước đóng chặt, trong sân im ắng , xem ra thật giống như lời đồn đãi, trượng phu bệnh nặng,Hồ thị trừ ban ngày ra liền đóng cửa không cùng người khác lui tới, xác thực tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc (chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ)
Hồng Ngưng đứng ở ngoài tường nhịn không được lưỡng lự, pháp lực bị phong ấn, không thể cảm thụ yêu khí, nay còn khó có thể xác định nàng có phải yêu hồ kia hay không, cũng không thể vô duyên vô cớ xông vào, nên tìm lấy cái cớ gì đây?
”Cô nương ở trong này làm cái gì?” Sau lưng vang lên thanh âm ôn nhu dễ nghe. Xoay người đã thấy người tới, Hồng Ngưng ngoài ý muốn nói: “Là ngươi.”
Lục Dao sóng mắt lưu chuyển: “Cô nương sao đến nơi này?”
Hồng Ngưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh: “Vương phi là thần tiên, đều có thể đến thế gian đi một chút, Hồng Ngưng là phàm nhân, thiên hạ to lớn, có nơi nào không thể đi?”
Lục Dao nói: “Cô nương nói quá lời, cái gì Vương phi, bất quá là các nàng chê cười thôi, ta gọi là Lục Dao.”
Hồng Hgưng không để ý đến chuyện đó: “Ngươi tìm ta?”
Lục Dao chầm chậm đi đến trước mặt nàng: ” Chuyện Lục Cửu thật sự là xin lỗi cô nương, phụ vương đã muốn trách phạt hắn, bên kia thiên quân Côn Luân đế quân cũng đãban thưởng . . . . . .”
”Muốn ta tha thứ cho hắn?” Hồng Ngưng ngắt lời nói, “Không có khả năng, Bạch Linh sẽ không trở về, một câu trách phạt là có thể miễn trừ sai lầm mà hắn phạm phải , thiên hình của các ngươi ở đâu?”
Nàng lắc đầu: “Ta đã quên, các ngươi ngay cả pháp lực đều là dùng để đối phó phàm nhân .”
Lục Dao mỉm cười: “Là nói đến phong ấn? Hắn làm như vậy là nghĩ đến cũng là vì muốn tốt cho cô nương .”
Hồng Ngưng tự nhiên biết cái “Hắn” kia là chỉ ai, vòng vo đổi đề tài: “Không biết Lục cô nương tìm ta có gì chỉ bảo ?”
Lục Dao ôn nhu: “Hắn để cho ta thay hắn chiếu cố ngươi.”
Để cho vị hôn thê đến”Chiếu cố” ? Hồng Ngưng trong lòng muốn cười, trên mặt nhưng không có nửa điểm biểu tình: “Đa tạ, Trung thiên vương cũng là quá lo lắng , làm gì phải mất công như vậy, ta không cần người chiếu cố vẫn rất tốt.”
Lục Dao nhẹ nhàng thở dài, vẫn đoan trang tao nhã như trước: “Lục Cửu là đệ đệ của ta, cô nương nhất định sẽ không thích ta,nhưng đã được hắn nhờ vả, cô nương có yêu cầu gì cũng có thể nói với ta, ta sẽ hết sức thỏa mãn.”
Hồng Ngưng cũng không chối từ: “Đừng để cho ta lại nhìn thấy các ngươi, đó chính là chiếu cố cho ta .”
Lục Dao cười nói: “Cô nương làm gì phải cố chấp như vậy, thôi được tương lai nói sau.”Tay áo nhẹ phẩy, cả người nàng ta liền biến mất . Hồng Ngưng cúi mặt nhìn dưới mặt đất, đứng bất động ở nơi đó thật lâu, thẳng đến một thanh âm vang lên ——“Tính vẫn muốn đứng ở đó sao?”
Nguyên lai xử lý qua chuyện Chung Văn Tài, Dương Chẩn thấy nàng thật lâu không trở về, tự mình đi ra ngoài tìm, ai ngờ vừa vặn gặp được hai người nàng đang nói chuyện, nhất thời không tiện lại đây, giờ phút này lúc Lục Dao rời đi, không khỏi lấy lời nói cười nhạo nàng.
Phá lệ , Hồng Ngưng không có cãi lại, chính là nâng mặt lên nhìn hắn: “Vương gia tới thực khéo.”
Dương Chẩn khoanh tay đi thong thả đến bên cạnh nàng: “Ta xem nàng ta cũng biết thuật pháp, các ngươi là đồng môn?”
Hắn không biết thân phận Lục Dao, hẳn là không có nghe thấy cuộc đối thoại khi nãy