
wa cha ơi…khiến tui viết mệt chết luôn nè. Khiết Phùng: Lườm)
Ở một bên những tiểu cô nương cho dù thẹn thùn cũng cố lâu lâu ghé
mắt nhìn trộm Khiết Phùng có vài kẻ như mất hồn, một số khác thì đại não như ngừng hoạt động. Tiểu Mạc ở một bên há hốc miệng kinh ngạc, nàng ta là lần đầu thấy thiếu chủ nhận sai trước người khác. Thiếu chủ của nàng trước nay luôn kiêu ngạo thế, ngay cả trước lão gia và phu nhân ngài ấy cũng chưa từng nhận mình sai.
Ở một bên tiểu Thanh thấy thái độ không chút thành ý của hắn tuy rằng khó chịu thế nhưng cũng không nên chọc giận hắn kẻo hắn đổi ý không cho nàng số thức ăn này thì thật có lỗi với bản thân. Thu dọn hết chỗ thức
ăn trên bàn một cách nhanh nhất có thể nàng thật sợ hắn đổi ý. Cũng tại
bản thân quá nhiều chuyện tự nhiên lại mắng người ta, tiền của hắn hắn
xài liên quan gì đến nàng kia chứ.
Chỉ thoắt cái tiểu cô nương trước mắt này đã dọn hết bàn thức ăn đầy
ắp của hắn khiến Khiết Phùng có chút kinh ngạc. Một mình nàng có thể ăn
hết những thứ này sao, vốn tưởng nàng chỉ xin vài món, thế nhưng nàng
nhiệt tình dọn hết cả bàn thức ăn của hắn khiến hắn cũng dở khóc dở
cười, hắn cũng là chưa có ăn cái gì.
Vốn không có khẩu vị thế nhưng khi thấy nàng nhiệt tình với thức ăn
kia bỗng hắn đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng. Mắt nhìn thấy đĩa bánh quế hoa mà hắn thích nhất sắp vào túi nàng hắn giơ tay giữ lại trong vô thức. Đang với tay tới đĩa bánh bỗng bị hắn kéo lại nàng tròn mắt nghi
hoặc nhìn hắn, không phải hắn đổi ý chứ. Tay khác của nàng giữ chặt
những thức ăn đã lấy được còn bàn tay kia cũng không bỏ qua đĩa bánh,
vốn là loại bánh nàng thích ăn nhất nhưng vì quá đắt tiền nên chẳng mấy
khi được ăn.
– Ngươi là đổi ý sao? Nếu vì giận việc ta mắng ngươi thì cho ta xin lỗi
nhưng ngươi đã nói cho ta thức ăn này cũng không nên đổi ý chứ. Thấy bộ
dáng tham lam của nàng hắn bỗng dưng cảm thấy rất tò mò nàng sẽ thế nào
nếu hắn nhất định không nhường nàng đĩa bánh này.
– Ta là nói cho ngươi cũng không nói là cho hết tất cả các món. Có vẻ
nàng rất thích bánh quế hoa cứ nhìn đôi mắt nàng không thể rời đĩa bánh
có thể thấy. Thấy nàng nhăn mặt hắn bỗng nhiên muốn biết liệu bánh quế
hoa và những thức ăn kia nàng sẽ chọn cái nào.
– Nếu lấy đĩa bánh này ngươi phải bỏ lại hết thảy những thức ăn ngươi
vừa lấy. Hăn hứng thú nhìn xem quyết định của nàng. Tiểu Mạc ở một bên
cảm thấy nghi hoặc chủ nhân nhà nàng từ khi nào trở nên nhỏ mọn như thế
giành thức ăn với người ta. Nghe hắn nói thế bàn tay đang cầm chặt đĩa
bánh bỗng run lên rồi như đưa ra quyết định khó khăn nàng buông tay.
Thấy biểu tình thất vọng của nàng hắn cũng không cảm thấy vui vẻ gì cho
lắm nên khi thấy nàng định rời khỏi hắn chợt lên tiếng
– Thật ra ta cũng không thể ăn hết chỗ bánh này. Nếu ngươi ngồi lại cùng ta ăn trưa số còn lại sẽ là của ngươi. Tiểu Mạc đến lúc này mắt chữ A,
Miệng chữ O, chủ nhân nhà nàng chẳng phải không thích ăn cùng kẻ khác
sao, thế nhưng, thế nhưng. Nàng chợt cảm thấy mình chẳng hề hiểu được
chủ nhân nhà mình nữa.
Khi nghe đến có thể cùng hắn ăn bánh hai mắt tiểu Thanh sáng lấp
lánh, bộ dạng nước miếng nuốt ừng ực của nàng khiến Khiết Phùng cảm thấy thật thú vị. Hắn là gặp nhiều loại cô nương thế nhưng mọi biểu hiện đều bày hết ra mặt như nàng thì hắn là lần đầu tiên gặp được.(akiaki : chỉ
là anh chưa gặp được thôi chứ đâu phải không có. Mà cũng phải con gái
thời cổ đại thường là nhu mì nết na, anh này toàn giao du với các tiểu
thư thì sao gặp được loại người như chị) Khiết Phùng không hê nhận ra
nỗi buồn vì thất tình của hắn là biến mất từ khi nào, tâm tư của hắn
hiện tại là đặt lên nàng người con gái nhỏ trước mắt này.
Tiểu Thanh đôi mắt sáng long lanh nhìn đĩa bánh, nàng nâng tay bốc
lấy một chiếc bánh bỏ vào miệng nhắm mắt lại và cảm nhận vị bánh tan ra
từ đầu lưỡi. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc khi ăn bánh Quế Hoa kia của nàng
khiến Khiết Phùng chợt cảm thấy bánh hôm nay ngon hơn ngày thường. Bản
thân hắn không hề nhận thấy nàng là ảnh hưởng đến tâm tư của mình. Nhìn
người nào đó dù đã no thế nhưng vẫn không ngừng nhét bánh Quế hoa vào
miệng cứ như nếu không ăn thêm nàng sẽ không có cơ hội ăn nữa khiến hắn
có chút buồn cười. Khi đã không thể ăn được nữa nàng nhìn hai chiếc bánh còn dư lại
– Ta có thể gói mang về không ?
– Nàng có thể ăn nữa sao, còn cả những thứ kia nữa ?. Hắn hứng thú nhìn
nàng bộ dáng tiếc rẻ hai cái bánh của nàng khiến hắn buồn cười.
– Là cho lũ trẻ ăn xin ở cuối đường, với chỗ thức ăn này bọn chúng hẳn
ăn được hai ngày. Nàng cũng vậy, với bữa ăn hôm nay hẳn là có nhịn hai
ngày sau đó cũng không vấn đề gì. Khi nghe nàng nói vậy hắn bỗng dưng
cảm thấy nàng hẳn là tiểu cô nương lương thiện và đáng yêu.(akiaki :anh
mới lương thiện, đáng yêu ấy)
Chỉ là hắn hiện nay đang bận đi tìm phụ thân nếu không cũng thật muốn theo giúp nàng đem cơm cho những khất nhi kia. Vừa rời khỏi dược cốc
hắn là xác định phụ thân không ở đó vì thế chỉ còn một nơi hắn cần đến.
Mẫu thân và phụ thân hắn lại cãi nhau ông lại bỏ nhà đi nhưng lần này