
ông mất tích lâu hơn mọi khi. Mỗi lần như thế ông nếu không đến Dược Cốc làm phiền di nương thì sẽ đến thanh lâu chơi vài ngày,thường đi cũng
chỉ vài ngày nhưng lần này ông đã biến mất hơn mười ngày.
Bước đến Phố Hoàng Hoa hắn tuy không phải là lần đầu đến các kỹ viện
thế nhưng lần nào hắn cũng vẫn cảm thấy chán ghét nơi hỗn tạp này, nếu
không phải theo lệnh mẫu thân bắt phụ thân về hắn sẽ không bước vào đây. Mang dáng vẻ chán ghét thế nhưng khi vừa bước vào hắn không thể rời mắt mình khỏi một vị cô nương, là nàng, nàng là kỹ nữ sao ? Dù hiện tại
nàng không giống với lúc trưa một bộ dáng mộc mạc của một thôn nữ mà
mang dáng vẻ kiều mị mê người. Nhưng vừa liếc mắt hắn đã nhận ra ngay đó là nàng.
Khi thấy Khiết Phùng xuất hiện Lý Thanh có chút giật mình nàng nghĩ
hắn hẳn không giống với loại người phong lưu đa tình nhưng có lẽ nàng
nhầm mất rồi. Từ nhỏ đã ra vào chốn này khiến nàng khá tự tin về con mắt đánh giá nam tử của mình thì ra nàng cũng có khi sai mất rồi. Đang chú
tâm suy nghĩ bỗng bàn tay của kẻ khách nhân kia chộp lấy vai nàng ôm
nàng cứng ngắc làm nàng không kịp tránh. Tiểu Thanh lôi nhẹ góc áo hắn
về phía cùng chiều khiến hắn lão đảo đụng cánh tay về phía cạnh bàn kêu
đau một tiếng rồi buông lỏng bàn tay đang ôm nàng ra. Khi thấy kẻ kia ôm chặt lấy nàng hắn cũng là không rõ vì sao mà cảm thấy giận nghiến răng
nghiến lợi. Hỏi xong tin tức cần hắn là muốn thật nhanh rời khỏi nơi ghê tởm này. Khi hắn vừa ra khỏi cửa thì dụng phải một kẻ như muốn chạy
khỏi nơi này
– Mẹ nó đẹp thế nhưng lại mắc bệnh, ta mà trị không khỏi cái bệnh ngứa
khắp mình này ta tới đây tháo bảng hiệu nơi này. Kẻ vừa chửi bậy đó
không ai khác chính là vị khách nhân vừa mới ôm nàng. Hắn vừa đi vừa gãi gãi tới đâu mẩn đỏ nổi lên đến đó và chỗ gãi bắt đầu xưng tấy đau rát
khó chịu ,nếu như hắn không lầm đó là Diệp Lam Tâm. Mà kẻ có thề bào chế loại độc này chỉ có phụ thân hắn. Thật nhanh Khiết Phùng chạy đến gian
phòng hắn vừa trông thấy nàng thế nhưng người đã không còn ở đó. Bắt lấy ma ma của thanh lâu này hỏi.
– Ta là cũng không rõ, vị cô nương kia không làm ở đây, nàng ta nói là
bán thân trong một canh giờ và muốn hầu hạ vị khách nhân kia được bạc sẽ chia cho ta nên ta đồng ý với nàng ta.
Tại một góc đường một đám tiểu hài tử chừng mười, mười một tuổi lẽo đẽo theo một vị cô nương ăn mặc mộc mạc :
– Lão đại, sao tỷ không dùng tài năng của tỷ để kiếm tiền, đệ đảm bảo tỷ chỉ cần làm vài vố là chúng ta giàu to không phải đi ăn xin nữa.
– Phúc tử ngu ngốc, là Thanh tỷ đã hứa với Mạn ca ca không làm lừa đảo
nữa nếu không phải đệ ngốc, bị lão già kia cướp mất tiền người ta bố thí Thanh tỷ cũng không phải đi lấy lại. Việc hôm nay tốt nhất đừng cho Mạn ca biết nếu không đệ chờ ăn gậy đi. Một hài tử bộ dáng nhỏ con hơn tên
kia nhưng có vẻ huynh trưởng khiển trách.
– Tiểu Lăng nói đúng đó việc hôm nay đứa nào lộ ra tỷ cho ăn gậy đó biết chưa hả. Giọng nói kia tuy nhỏ nhưng mang đầy tính uy hiếp khiến lũ nhỏ có chút sợ đồng thanh hô.
– Dạ rõ lão đại. Mấy đứa nhỏ bộ dáng có nghiêm túc đến nghẹt thở vì với
chúng lời lão đại là thánh chỉ. Bọn chúng rất tôn sùng nàng vì nhờ có
nàng bọn chúng có nơi để nương thân cũng xem như có một mái nhà. Lúc
trước khi làm khất cái bọn chúng chỉ có một ý nghĩ là muốn sinh tồn thì
phài cạnh tranh lẫn nhau, có đôi khi vì tranh giành địa bàn mà xảy ra xô xát. Nhưng lão đại lại dạy bọn hắn đoàn kết, chia phần của mình cho
người khác khi mình kiếm được và người khác cũng làm vậy, kể từ khi
nương tựa lẫn nhau thì cuộc sống bỗng trở nên dễ dàng hơn. Đôi khi cũng
đói thế nhưng trong lòng bọn chúng là sự ấm áp của người thân, người
nhà.
Tiểu Thanh không thích ngửi mùi phấn son trên người nàng nên tìm chỗ
nào đó gột rửa cho hết mùi vị của một cô gái chốn thanh lâu trên người
rồi mới trở về. Dặn dò bọn trẻ về trước, nàng chạy nhanh đến sau núi ở
đó có một dòng ôn tuyền nàng là trong lúc vô tình tìm được.
Tại trước cửa kỹ viện Khiết Phùng dùng một cọng tơ đoán hướng gió rồi
hắn bước nhích lên một chút hướng đầu gió thả vào không trung những bột
phấn màu vàng nhạt từ đây xuất hiện ngững ánh sáng lấp lánh nhỏ nhưng
lại có đến hai phương hướng.
– Tiểu Mạc em đi hướng đông còn ta đi theo hướng tây, nếu có tin gì nhớ dùng Vũ Anh báo tin cho ta biết vị trí.
– Dạ Thiếu gia. Nàng gật đầu rồi thật nhanh biến mất theo hướng đông
đuổi theo những tia sáng nhỏ. Lần theo Kim Sắc loại Dược dùng để xác
định hướng đi của kẻ vừa chạm qua Diệp Lam Tâm. Vì Gió có đôi khi cũng
làm sai lệnh phương hướng nhưng cũng chỉ có thể trông chờ vào may mắn.
Khi xác định quanh ôn tuyền này không có người nàng mới thoải mái
thoát y phục ngâm mình để gột rửa hết những mùi son phấn đọng lại trên
người. Vừa ngâm mình nàng vừa ngân nga khúc nhạc mà nàng thích nhất.
Khiết Phùng ngày càng nghi ngờ mình đã đi sai phương hướng. Nơi hắn đến
đơn giản là không có người sinh sống, khi định quay đầu lại từ bỏ truy
tìm dấu vết thì hắn nghe thấy tiếng hát trong trẻo mà ngọt ngào, đi về
phía tiếng hát kia tron