Polaroid
Mùa Tuyết Rơi

Mùa Tuyết Rơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325152

Bình chọn: 10.00/10/515 lượt.

ất tốt với công ty chúng ta”.

Tôi lại một lần nữa choáng váng, kẻ có tiền chính là đại gia! Không còn cách nào khác, tôi đành quay sang bảo đạo diễn: “Kết thúc công việc, ngày mai tiếp tục, tôi mời mọi người đi ăn cơm”.

Đạo diễn đã hiểu được tình hình, thở phào một hơi, bên làm quảng cáo còn không tính toán, ông ta cần gì phải sốt ruột. Tôi quay lại với Đại Hải: “Làm tờ trình tổn thất lần này rồi báo cáo tình hình với công ty”, sau đó trừng mắt nhìn cô gái ngang ngạnh kia cùng trợ lý rời đi.

Đại Hải nhìn theo bọn họ, nói vẻ khinh thường: “Không biết là đồ chơi của vị lãnh đạo nào ở Vân Thiên, chỉ một bữa tiệc mà hớt hải chạy đến giống như thể đi đầu thai vậy. Chơi chán rồi lại chẳng bị vứt đi như một thứ rác rưởi à, rồi sẽ có lúc phải khóc dở mếu dở”.

Tôi sầm mặt nói với mọi người: “Đi thôi, hôm nay ăn ở nhà hàng nổi Giang Nam. Đại Hải, nhớ gửi hóa đơn cho tập đoàn Vân Thiên nhé!”.

Bữa cơm thanh toán hết hơn bảy nghìn tệ, cuối cùng cũng giải tỏa được bực tức. Đại Hải cười bảo: “Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi ăn một bữa cơm bằng công tác phí cùng đoàn phim mà hết nhiều tiền đến vậy”.

Đúng thế, mọi lần chỉ là cơm hộp loại mười, mười hai tệ, bữa ăn hôm nay có thể nói đã quá sang trọng rồi.

Buổi chiếu công ty gửi fax đến, nói rằng Tổng giám đốc rất vừa ý với cách giải quyết hôm nay. Nguyên nhân khiến ông vừa ý không có gì khác ngoài việc tránh phải đắc tội với bên A. Ngoài chuyện quay phim, bây giờ lại còn thêm một nhiệm vụ nữa là đến thông báo tổn thất với Tập đoàn Vân Thiên, những hơn bốn vạn tệ, một người vốn tiết kiệm như Tổng giám đốc quyết không bao giờ bỏ qua dù chỉ một cắc, nếu có thể.

Sau khi gặp gỡ Tập đoàn Vân Thiên, vẻ mặt Đại Hải hết sức kỳ quái nói: “Người ăn trưa với Mai Tử hôm nay là Tổng giám đốc Tập đoàn Vân Thiên. Thư ký của ông ta nói rằng chỉ cần gửi fax sang là được rồi, đồng thời cũng muốn mời cơm chúng ta tối nay để tỏ ý xin lỗi.

“Không đi! Báo nợ xong là xong, tôi vẫn chưa hết bực đây, còn có thể bắt tay môt cách hòa nhã với ông ta được à?” Tôi không suy nghĩ, đắn đo gì, từ chối thẳng thừng.

Đại Hải nói vẻ khó xử: “Tổng giám đốc gọi điện bảo không quay xong đoạn phim này cũng không sao, nhưng bữa cơm tối nay thì nhất định phải đến dự”.

Câu nói “con người ta ở chốn giang hồ thì bản thân không còn là của chính mình nữa” quả thật không phải nói bừa. Cơn tức giận bùng lên, tôi cực kỳ khó chịu. May mà lúc ấy Đại Hải nói một câu làm dịu trận lôi đình ngút trời trong tôi: “Tổng giám đốc bảo nếu như tạo được ấn tượng tốt, tranh thủ được đơn hàng của Vân Thiên ở thành phố B vào năm sau thì tiền thưởng cuối năm sẽ được tăng gấp đôi”.

Băn khoăn với thứ gì đó còn được chứ băn khoăn với tiền thì không được. Đi ăn cơm là chuyện lớn, tức giận là chuyện nhỏ, trong số những kẻ vì chút lợi lộc mà khom lưng nịnh nọt kia tuyệt đối không thể thiếu được Đường Tử Kỳ tôi.

Tối hôm đó tôi rất chú ý trong cách trang điểm, mặc bộ âu phục cổ bẻ, tóc búi bồng, để mấy sợi rũ xuống mang tai. Nhìn vào gương, tôi rất hài lòng với hình ảnh chuẩn mực của cô gái trí thức giỏi giang xinh đẹp trong đó.

Đại Hải đi vòng quanh tôi mấy lượt, nói: “Tôi biết Ninh Thanh mê chị ở điểm gì rồi, chị mặc quần áo gì là giống ngay loại người ấy, trừ chuyện không được nhanh nhạy trong tình cảm ra, quả đúng là ma nữ biến hóa trăm đường. Nói chị trong sáng thuần khiết, lại thấy chị cũng có lúc ‘cáo già’. Nói chị nhiều kinh nghiệm, lại thấy có lúc còn thiếu kiên nhẫn hơn cả tôi. Phụ nữ khi không nói thì rất đoan trang, nhưng khi chửi mắng cũng thô lỗ không kém gì đàn ông. Thực ra thì từ trong tận xương tủy, chị là loại người như thế nào?”.

Tôi cười đắc ý: “Định bỏ Tiểu Nhược để chạy theo bà chị này hả?”.

Đại Hải bĩu môi: “Tôi hưởng thụ không nổi đâu, tôi yêu sự thuần khiết của Tiểu Nhược, như thế đỡ phải lo!”.

Tôi vội tiếp lời: “Đúng vậy, đúng vậy, thế nên tôi mới không lấy được chồng”.

Đại Hải cười bảo: “Là người ta muốn lấy mà chị không chịu đấy chứ? Ninh Thanh tốt như thế, tại sao chị lại không vừa mắt? Chậc chậc!”.

Tôi giơ tay đánh: “Tiểu tử thối, cậu định bảo tôi là đậu xanh Ninh Thanh là con rùa hả (4)?”. Nói xong rồi cũng cười theo. Ở cùng Đại Hải cũng có điểm tốt, chỉ cần trêu đùa cậu ta vài câu là lại thấy trời đất sáng bừng ngay.

Khoảnh khắc cô tiếp viên đẩy cửa phòng bao, tôi giật mình quay đầu định tránh, không ngờ va ngay phải ngực Đại Hải khiến mũi đau nhói. Đại Hải nhìn tôi khó hiểu. Cậu ta còn chưa kịp hỏi thì từ trong phòng đã vọng ra một thứ âm thanh khiến tôi nghe xong cảm thấy rối bời, nó quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn: “Hai vị ở Công ty giải trí Thiên Địa phải không? Mời vào!”.

Tôi vội bảo Đại Hải: “Tôi đi vệ sinh, cậu vào trước đi”, rồi không dám quay đầu lại, cứ thế đi thẳng vào nhà vệ sinh. Tôi không biết lưng mình có vươn thẳng không, chỉ nghe thấy tiếng bước chân mình, âm thanh cộp cộp phát ra từ đôi giày cao gót gõ trên nền đá cẩm thạch, ngoài ra còn có tiếng trái tim tôi đang đập thình thịch như đánh trống.

Trên tấm gương nhà vệ sinh hiện ra một khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt thất t