
trò gì đó, hoàn toàn không cần tất yếu đến chỗ tôi lãng phí thời
gian.”
“Đệ không biết là lãng phí thời gian,” cậu cười đến thật khoan khoái, “Trông quán có ý tứ, so với một người ở nhà ý tứ hơn.”
Tâm ta như bị đâm, nháy mắt liền đồng tình đối với người cô đơn, ngẫm lại bản thân cũng là chúng bạn xa
lánh, hai người ở mỗ phương diện này giống nhau. Kết quả tâm liền mềm
đi, “Được rồi, cậu nếu nguyện ý đến thì đến, dù sao nơi này còn nhiều
ghế.”
Lâm Hủ vừa lòng nhận được câu
trả lời thuyết phục cười đến xán lạn, cũng do phúc của cậu, hết thảy
buổi chiều khách đến quán giống như mây, hòa tan cảm xúc thảm đạm của
ta. Buổi tối lúc tính tiền ta nhìn con số an ủi, mua chút đồ ăn về. Lúc
mang đò ăn về trong quán, đi động trên bàn rung.
Có năm sáu cuộc gọi nhỡ, dãy số xa lạ.
Ta một bên ăn một bên ngồi chờ,
dài dòng chờ đợi. Ta không gọi, nếu đối phương có việc gấp sẽ gọi lại.
Uống ngụm canh cuối cùng, di động vang lên. Ta tiếp điện thoại, đối
phương cảm xúc tương đối nôn nóng, nhưng âm thanh coi như là khắc chế,
“Hách Quýnh, cô xuống dưới cho tôi.”
Ta sửng sốt một chút, “Lâm Tiễn?”
“Xuống dưới.”
Hắn khẩu khí mệnh lệnh càng sâu, ta nghe cực kì khó chịu, Ta cũng không phải cấp dưới của hắn, không tất yếu nhìn sắc mặt hắn nghe ngữ khí hắn qua ngày, vì thế cũng tức giận
đáp trả, “Có chuyện gì thì nói trong điện thoại, trời lạnh tôi không
muốn ra ngoài.” Hơn nữa, căn bản ta cũng không muốn gặp hắn.
“Hách Quýnh, mở ra.”
Ta cáu kỉnh, quát, “Không cần.”
Hắn trầm mặc một chút, nói, “Đi, tôi đây đi lên.”
Ta phản ứng chậm nửa nhịp thì ra hắn muốn tới nhà của ta, đương trường liền thét chói tai. Có thế cái
này gọi là quá chậm, người này đã tắt máy. Ta cấp rống rống gọi lại, kết quả hắn một người gọi một người tắt máy. Ta gấp đến độ vò đầu bứt tai,
chỉ kém không dập được lửa lại còn bị thiêu trụi. Ngay lúc cảm xúc ta
sắp hỏng mất, cái điện thoại đáng chết được kết nối.
“Hách Quýnh, tôi hiện tại đứng trước cửa nhà cô, cô muốn tự mình mở cửa hay là muốn tôi gõ cửa kinh động đến ba mẹ cô?”
Ta bị người này vô tình vô sỉ
kiêm cố tình gây sự làm cho thể xác và tinh thần mệt mỏi, thanh âm chán
nản, “Tôi đây, không cần ra mở cửa. Hơn nữa, tôi thật không đề nghị anh
gõ cửa, bởi vì căn bản tôi không ở nhà.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, chợt âm thanh mất thăng bằng vang lên, “Hách Quýnh, cô dám đùa giỡn tôi.”
Ta thở dài một hơi, “Lão huynh,
anh căn bản chưa cho tôi thời gian nói chuyện, hiện tại lại có thể hợp
tình hợp lý chỉ trích tôi? Hơn nữa tôi vừa gọi cho anh nhiều cuộc như
vậy anh cũng không tiếp, hiện tại nói như vậy đúng là không có quan
điểm.”
“Vậy còn cô, lúc trước tôi gọi nhiều như vậy cô cũng không tiếp.”
Ta đặt mông ngồi xuống, lấy chút nhẫn nại cùng hắn giải thích, “Đó là tôi ra ngoài mua cơm, không mang
di động, Sau gọi đến không phải tôi nhận sao, anh hẳn là có nhìn thấy.”
“… Cô hiện tại ở đâu?”
Ta chần chừ một chút, vẫn là báo cáo chi tiết. Từ nhà ta đến quán đi bộ đại khái hơn 20 phút, lái xe thì nhanh hơn, rất nhanh cửa cuốn trong quán truyền đến tiếng động ào ào.
Ta mở cửa nhỏ ra, nhìn thấy Lâm Tiễn đứng ở bên ngoài. Hắn như là vừa đi từ bữa tiệc ra, âu phục màu trắng, anh tuấn như chụp trên trang bìa tạp chí. Lần đầu ta phát hiện nam nhân mặc tây trang màu trắng cư nhiên
cũng uyên thâm như vậy, suất đến độ bỏ đi. Tay hắn khoanh trước ngực,
nút thắt kim cương nhỏ vụn bên cổ tay áo, dưới ánh đèn đường mờ nhạt vẫn lòe lòe sáng.
Một trận gió theo mắt lạnh của
hắn cùng nhau ở cửa nhỏ, ta bị gió thổi đánh cái rùng mình, răng không
chịu nổi đánh cầm cập, “Đã trễ thế này, anh anh anh có chuyện gì?”
Hắn tiến gần ta, cùng ta bất quá một khoảng cách ngắn, cúi đầu, “Hách Quýnh, cô sợ cái gì?”
Ta ngửi trên người hắn mùi rượu
nhàn nhạt, không tự giác kéo quần áo lên, “Lão huynh, tôi không phải sợ
phát run, là đông lạnh. Anh có chuyện nói mau, tôi muốn chuẩn bị ngủ.”
Hắn cau mày lại, “Ngủ trong
quán?” Ánh mắt hắn nhìn ta mặc đồ ngủ dáng vẻ quê mùa tìm tòi, cuối cùng lưu lại trên cổ áo, biểu tình rất là hư ảo.
Ta gật gật đầu, “Anh rốt cuộc có chuyện gì?”
Hắn buông tay, “Đi vào nói.”
Thái độ hắn kiên quyết, ta cũng
thật sự lạnh không chịu nổi nghiêng người để hắn tiến vào. Cửa nhỏ phía
sau hắn ầm một tiếng, ta lui lui bả vai chạy nhanh tìm tấm chăn phủ
thêm, sau lại ôm thêm hai túi chườm nóng trên gối, thế này mới có chút
thư thái.
Lâm Tiễn đứng giữa quán cao thấp nhìn nhìn, “So với tôi nghĩ lớn hơn.”
Ta co thành một cuộn, “Anh có thể nói, tìm tôi chuyện gì?”
Hắn thế này mới cúi đầu nhìn ta, “Tiểu Hủ nói lễ Noel hẹn với cô, có phải hay không?”
Ta gật gật đầu, “Cậu ấy nói muốn đến quán trông cùng tôi.”
“Vì sao muốn Tiểu Hủ đến trông quán cùng?” Hắn khí thế bức người.
Ta bất đắc dĩ xoa tay, “Không
phải tôi muốn cậu ấy bồi, là chính Lâm Hủ yêu cầu.” Ta dùng khóe mắt
quăng một cái xem thường cho hắn, “Cùng anh giống nhau tự đưa lên cửa.”
Lâm Tiễn lỗ tai thính, vừa nghe ta nói nhỏ liền như cột anten, “Cô nói cái gì?”
“Tôi nói anh có thể nhớ được nơi này, t