pacman, rainbows, and roller s
Mùa Xuân Của Người Qua Đường Giáp

Mùa Xuân Của Người Qua Đường Giáp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324180

Bình chọn: 10.00/10/418 lượt.

hật không dễ dàng.” Ta thu chân, “Anh từ xa chạy đến nơi này

chính là hỏi tôi vấn đề này?”

“Ngày mai không có biện pháp ra sao?” Lâm Tiễn lui từng bước, tựa trên bàn, chân càng có vẻ thon dài.

Ta ách nhiên thất tiếu, “Lâm

Tiễn, anh không biết anh hơi quá đáng sao? Tôi cũng không phải nợ anh em các anh, dựa vào cái gì coi tôi giống bảo mẫu sai sử tôi? Các anh muốn

tôi đi nhà các anh tôi phải đi, các anh muốn tôi dành thời gian bồi đệ

đệ anh tôi phải bồi, dựa vào cái gì?” Ta càng nói càng tức giận, “Còn

có, tôi cho tới bây giờ cũng không tùy tiện đến nhà anh, đúng không. Vậy anh dựa vào cái gì luôn tùy tùy tiện tiện, liên tiếp đến nhà tôi dù

không đón chào? Anh hiểu lễ phép hay không, có biết cái gì kêu riêng tư

hay không?”

Hắn yên lặng nhìn ta, cũng không nói. Ta tuy rằng khẩu khí hung hăng, nhưng bị hắn nhìn đến bất ổn,

không khỏi nhớ tới nụ hôn ô long lần trước, tức thời đỏ mặt, “Không có

việc gì anh đi đi, ngày mai tôi trừ bỏ trông quán không có cái gì khác.

Nếu anh tính dùng tiền đè chết tôi, tôi cũng sẽ không thể không tiếp tục kinh doanh bồi em trai anh vui đùa.”

Hắn rốt cục đứng lên, khẩu khí

thật đạm, “Làm phiền.” Xoay người đi được vài bước lại xoay người lại,

“Đêm nay quả thật là tôi đường đột, thậy có lỗi.”

Con người của ta quen ăn mềm

không ăn cứng, vừa rồi nói có chút độc cũng có chút hối hận, “Cứ như vậy đi, vừa rồi thái độ tôi cũng không tốt. Muộn rồi, tôi thật sự muốn nghỉ ngơi.”

Ánh mắt Lâm Tiễn dừng trên chiếc giường nhỏ sau ta, im lặng gật đầu, xoay người rời đi.

Hắn vừa đi ta liền chạy nhanh

chui vào ổ chăn, túi chườm nóng trong chăn hồng ấm hồ hồ, ta híp mắt

thoải mái mà trằn trọc, “Thật là thoải mái.” Nhưng không đợi thân thể ấm hoàn toàn, tiếng cửa lại vang rào rào. Ta cảnh giác xoay người mặc thêm áo khoác, cầm lấy một cây gậy cùng dao gọt hoa quả đi ngó ra mắt mèo

trên cửa.

Mắt mèo trên cửa là bản thân tự làm, hình vuông 3×3 cm. Mà đầu Lâm Tiễn vừa khéo vừa vặn, tứ tứ phương phương.

Người này sao lại trở lại?

Sắc mặt ta cực kém mở cửa, không đợi ta mở miệng hắn liền nhét túi nọ vào tay ta, “Để trong quán, sẽ ấm

áp một chút.” Trong túi to kia là một thảm lông dê, kích cỡ không lớn

hẳn là dùng trên xe gì đó.

Ta không biết làm sao.

Hắn thân thể đánh cái hắt xì

lớn, đột nhiên ta liền thanh tỉnh, tốc độ rất nhanh đem túi to đưa vào

tay hắn, “Anh trước cầm, chờ một chút, chớ đi.” Chạy từ trong quán lấy

ra một túi 999, nóng hầm hập đưa hắn.

Hắn cũng không biết làm sao.

“Bị cảm mạo này nọ, dự phòng tốt hơn trị liệu.” Ta lại tiếp nhận túi to, đẩy đẩy, “Này tôi nhận đừng nói cảm ơn, lấy vật đổi vật.”

Tuy rằng lấy thuốc đổi đệm lông

dê của Lâm Tiễn, nhưng một buổi tối liên tục bị ép buộc mở cửa ta vẫn

cảm lạnh. Ngủ đến nửa đêm bắt đầu phát sốt, trằn trọc không yên không

ngủ được. Đầu choáng váng hoa mắt nghẹt mũi họng đau, người có ý thức

không chuyển động phảng phất như quỷ áp giường thật đáng sợ.

Không dám tiếp tục chịu đựng,

bệnh nhỏ sẽ dễ thành bệnh nặng đòi luôn mạng người. Ta run run lấy điện

thoại gọi về nhà, điện thoại vang hồi lâu rốt cục bị Hách cha tiếp.

Nhưng bi kịch ở chỗ là cha không nghe được tiếng ta ‘Uy’ liền tưởng trò

đùa dai, chẳng nhưng dập máy lại còn được tặng kèm một câu trách móc —

đứng ở góc độ tình cảm ta có thể lí giải tâm tình Hách cha, hơn nửa đêm

nếu có người gọi điện cho ta ta sẽ trách móc khó nghe hơn. Nhưng ta bệnh tình hiện tại tiêu tán lý trí, ta cũng chỉ muốn sinh tồn a ngao ngao!

Dưới tình huống sắp chết giãy

giụa ta chỉ có thể không ngừng ấn số, đầu dây bên kia vẫn không có người tiếp. Ngay lúc ta sắp ngất, điện thoại rốt cuộc cũng có người nghe. Lần này không đợi Hách cha mở miệng trước ta dùng chút khí lực cuối cùng

rống một tiếng, “Ba, cứu mạng!” Rống xong hai mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi tri giác.

Khi tỉnh lại, người đã ở bệnh

viện. Vừa mở mắt ra liền thấy trần nhà màu trắng, nhìn xuống dưới kia

chính là ga trải giường màu trắng còn có nhóm hộ lý hoặc gầy hoặc béo

hoặc trẻ hay già đang đi lại. Hách mẹ ngồi bên giường ta, sắc mặt của

nàng thật khó nhìn, ánh mắt đỏ giống mắt thỏ. Nhìn thấy ta tỉnh, nàng

nhẹ nhàng thở ra đồng thời nâng tay sờ trán ta.

Ta nhìn không được mắt đau mũi

sụt sịt, chậm rãi quay mặt qua chỗ khác, nước mắt xôn xao một chút đã

rơi xuống. Mặc kệ ta tức giận nàng, hay nàng tự giận mình, chúng ta dù

sao cũng là người có huyết thống liên hệ tối chặt chẽ.

Sau ta mới biết được bản thân

ngày hôm qua rạng sáng được đưa vào bệnh viện, lúc ấy phát sốt đến 40 độ lại có tình trạng mất nước, khi đó đã bất tỉnh nhân sự. Nói đến kích

động, Hách ba khắc chế không được cảm xúc, chỉa vào mũi ta nổi giận, “Mẹ con nói đúng vậy, con lớn như vậy có chút việc cũng không hiểu! Bất quá chỉ là việc nhỏ liền rời nhà, rời nhà cũng không tự chăm sóc tốt bản

thân. Chính con nói, con lần này biến thành như vậy có phải tự làm tự

chịu hay không? Mẹ con mạnh miệng mềm lòng, vừa nghe nói con phát sốt

nằm viện lập tức đến, trên đường nôn nóng còn kém chút nữa bị xe đụng.”

Ba thở dài, “Cứ như vậy, c