The Soda Pop
Mục Tiêu Đã Định

Mục Tiêu Đã Định

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324490

Bình chọn: 7.00/10/449 lượt.

i.

Phong Ấn luôn đi theo phía sau ông, vẻ mặt của anh không hề có một chút sợ hãi nào, trong lòng lại vô cùng ngạc nhiên. Khắp mỗi ngỏ ngách trong trong ngoài trong nhà anh đều rực rỡ hẳn lên, từ những đồ vật lớn đến những đồ vật nhỏ như chiếc đèn bàn, gần như đều là đồ mới. Chúng đều là phong cách mà Lôi Vận Trình thích, trong sự gọn gàng lại không hề mất đi vẻ ấm áp và sáng sủa. Anh nhìn tranh dán tường xinh xắn và màn cửa sổ sát đất, trong đầu anh hiện lên hình ảnh bận rộn chạy tới chạy lui của cô.

“Không hỏi tôi vì sao biết nơi này à?” Cuối cùng Lôi Khải cũng mở miệng, ông vừa lấy thuốc lá ra định châm lửa, thì động tác bỗng nhiên dừng lại, sau đó lại bỏ trở về.

“Nơi đây cũng không phải là chỗ bí mật gì, hơn nữa, chuyện nhỏ nhặt như vậy làm sao có thể làm khó chú được?” Trên cửa sổ sát đất, có dám một mảnh giấy nhớ hình trái tim, trên mặt giấy có một dòng chữ viết nhỏ nhắn xinh đẹp, thêm vào đó là một biểu tượng vẻ mặt đáng yêu.

—- Lúc anh muốn hút thuốc, em cho phép anh đến hôn em. ^3^(1)

(1) Câu này có nghĩa là lúc muốn hút thuốc thì đến hôn Trình Trình để giải tỏa cơn nghiện.

Phong Ấn nghiện thuốc lá càng lúc càng nặng, đây là phương pháp mà Lôi Vận Trình đã đưa ra để anh cai thuốc, biện pháp này đã từng bị anh cười nhạo một lần vì muốn nhân cơ hội lợi dụng anh.

Lôi Khải bóc tờ giấy nhớ xuống, khóe môi ông lẳng lặng nhếch lên. “Chiêu này con bé học được từ mẹ nó.” Đã qua nhiều năm như thế, ông vẫn không thể cai thuốc thành công, không phải là không thể, mà là không muốn.

“Tối hôm qua Trình Trình gọi cho tôi, con bé hỏi tôi, nếu lúc đó mẹ cậu tỉnh táo và đồng thời lựa chọn tiếp tục ở bên cạnh tôi, thì liệu tôi có thể yêu thương cậu như con ruột hay không, cậu cũng biết lúc đó mẹ cậu mang thai cậu rồi mà.” Ông dán tờ giấy nhớ trở về, giọng nói lạnh lùng nhưng lại bình tĩnh. “Con bé đã nói rất nhiều chuyện linh tinh vì không muốn tôi quá chú ý đến vấn đề này, con bé nói với tôi là cậu rất tốt.”

Phong Ấn siết chặt các khớp ngón tay, môi anh nhếch lên thành một nụ cười cứng ngắc.

Lôi Khải bước ra khỏi phòng ngủ, nhặt chiếc DV bị rơi lên, ông suy nghĩ một lát. “Vừa rồi, hai đứa đã khiến tôi chứng thực được điều mà tôi đoán.”

“Chú cũng cho rằng đứa bé đó là con của cháu?” Vẻ mặt Phong Ấn sa sầm xuống.

Đương nhiên so với Lôi Vận Trình, Lôi Khải bình tĩnh hơn rất nhiều. “Lúc trước, khi cậu đề xuất chuyện đứa bé với tôi, tôi đã từng nói, nếu cậu không xử lý tốt chuyện này mà khiến Trình Trình phải chịu uất ức, tôi có hàng ngàn cách tách hai đứa ra, tôi có thể tin đứa bé này không phải là của cậu, nhưng tôi tin Trình Trình không thể vô duyên vô cớ… như vậy được.” Ông cầm giơ chiếc DV lên. “Có để ý nếu tôi xem nó không?”

Phong Ấn im lặng một lúc, anh gật đầu.

Trong DV, đúng là có một đoạn ngắn Phong Ấn ở cùng với mẹ con Hạ Viêm Lương, còn lại đa phần là Phong Ấn và Linh Linh. Lôi Khải cũng có một đứa con gái, vì thế ông có thể nhận ra Linh Linh thích ở cạnh Phong Ấn đến cỡ nào, càng xem lại càng có nhiều chi tiết cho thấy cô bé ỷ lại và có khao khát độc chiếm Phong Ấn mãnh liệt.

Đến cuối video clip xuất hiện một phân đoạn rất tối, sau đó là một hình ảnh không tiếng động.

Phong Ấn thấy sắc mặt Lôi Khải thay đổi, anh bắt đầu tò mò nội dung bên trong.

“Sao —–”

Anh vừa giật lấy chiếc DV, bên trong đã phát ra âm thanh.

Bổi cảnh là trên sân thượng, người phụ nữ trong đoạn băng là Hạ Viêm Lương, cô bị Phong Ấn ôm chặt, hôn cuồng nhiệt.

Dường như cô ta đang khóc, khóc rất xúc động, kể cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được. Phong Ấn áp sát đầu cô ta vào ngực, nói một lời nói giống như lời thề.

“Những lời tôi vừa nói là giả đấy, tôi sẽ chăm sóc em và Linh Linh, Lôi Vận Trình gì chứ, tôi và cô ấy làm sao có thể là thật? Dạng phụ nữ này đưa đến cửa tôi…”

Phong Ấn không nói thêm gì nữa, Hạ Viêm Lương khóc nức nở hỏi đến cùng. “Còn gì nữa?”

“… Đời này, tôi chỉ có một đứa con, đó chính là Linh Linh.”

Tiếng khóc nức nở của trẻ con truyền đến, Linh Linh chạy đến, ôm chân Phong Ấn gào khóc, đoạn băng kết thúc ở đoạn đó.

—– Đầu Phong Ấn ong lên một tiếng, anh như hít phải một luồng khí lạnh, cả ngón tay đều run lên, anh vô thức nhìn về phía Lôi Khải, môi anh tím tái. “Cháu có thể nói rõ lý do! Đây không phải là sự thật!”

Cuối cùng anh cũng biết vì sao Lôi Vận Trình lại không tin anh đến như vậy! Không ngờ Hạ Viêm Lương lại có thể vô sỉ đến mức dùng chiêu thức lồng ghép đoạn băng, anh thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của đoạn phim này.

Bỗng nhiên Lôi Khải giơ tay cắt ngang lời nói của anh, vẻ mặt của ông càng bình tĩnh, ánh mắt lại vô cùng sắc bén, nham hiểm và dữ tợn. “Cậu sẽ không nói với tôi, đó là ba người đang diễn kịch đó chứ, sau đó Hạ Viêm Lương dùng thứ này hãm hại cậu.”

Từ đáy mắt Phong Ấn hiện lên một cơn lốc xoáy khiến người khác sợ hãi, anh nghiến răng. “Nếu cháu nói sự thật chính là như vậy thì chú có tin không?”

Trên môi Lôi Khải vẽ thành một nụ cười lạnh. “Tôi nói thay Trình Trình, hai đứa dừng lại ở đây đi.”

Lôi Khải phất tay áo bỏ đi, ông không muốn nghe bất kì lời giải t