
cũng vui chơi bạt mạng, cứ như là phạm nhân mới được phóng thích vậy. Cũng không thể trách anh được, cuộc sống trong quân ngũ rất tẻ nhạt, hầu như ngày nào cũng là diễn tập nhiệm vụ thường niên, hoạt động vui chơi giải trí ít đến mức đáng thương, thời gian nghỉ phép có hạn, đành phải nhân cơ hội mà thả lỏng mấy sợi dây thần kinh căng như dây đàn của mình. Nhưng anh nhanh chóng phát hiện ra rằng bản thân mình đã bắt đầu thấy nhớ quân đội rồi…
Hôm nay anh lại hội họp với một nhóm bạn cũ khác, mọi người đều đưa người yêu theo, người đến tham dự cũng khá tạp nham, có người đã bao trọn gói để ăn chơi cho thoải mái. Uống sạch giọt rượu cuối cùng trong ly, Phong Ấn cảm thấy vô vị, liền chào hỏi mọi người rồi phủi mông chạy mất. Đám anh em ngày trước ngoại trừ Lôi Dật Thành làm cảnh sát ra, phần lớn đều là tiếp quản sự nghiệp của gia đình. Có lẽ là do theo quân đội đã lâu nên anh lại càng thấy không quen mắt với thái độ và cách đối nhân xử thế của đám người ở đây. Nghĩ đến đây, Phong Ấn không khỏi cười nhạt tự giễu bản thân mình, nếu lúc trước anh không cứng đầu cứng cổ lao vào con đường phi hành này, không chừng bây giờ anh cũng là một trong số bọn họ rồi.
Phong Ấn đi đến bãi đỗ xe, lúc anh đang chuẩn bị mở cửa xe thì nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên lảnh lót ở phía sau, và còn ngày càng tiến tới gần anh hơn. Anh xoay người, sau khi nhìn rõ cô gái đang tiến về phía mình, anh nhếch môi cười.
Hạ Viêm Lương xinh đẹp với đôi mắt đầy sương mù, đang nỗ lực kiềm chế bản thân để không trở nên thất thố: “Hi!”
“Xin chào!” Trái với vẻ kích động của Hạ Viêm Lương, Phong Ấn lại rất bình tĩnh. Anh chỉ lãnh đạm xa cách nói ra hai từ ấy khiến trong lòng Hạ Viêm Lương nổi lên một hồi đau xót, giọng cô ta hơi run rẩy: “Phong Ấn, vừa rồi anh không nhìn thấy em sao?”
Phong Ấn cười nhạt: “Có thấy. Trong đấy đông người lắm, nghe nói cô sắp kết hôn rồi, sợ cô thấy bất tiện nên không tìm cô, xin lỗi nhé!”
Nỗi bi thương trong mắt Hạ Viêm Lương dường như sắp trào hết cả ra, Phong Ấn suy nghĩ một chút: “Chẳng lẽ là tôi nghe nhầm sao? Chẳng phải là cô sắp cùng với cái tên -----” mấy lời sau đấy Phong Ấn ngừng lại, không nói tiếp nữa, vì trong mắt Hạ Viêm Lương đã rơm rớm nước mắt.
Hạ Viêm Lương đi đến trước mặt anh, dường như phải huy động một lượng dũng khí rất lớn, hai tay vòng qua thắt lưng của anh, vùi đầu vào trước ngực anh, hít vào thật sâu. Mùi hương trên người anh vẫn quen thuộc như thế, ký ức giống như một quả boom phát nổ, khiến những giọt lệ trong mắt cô rơi lã chã.
Phong Ấn vẫn duy trì tư thế hai tay để trong túi quần, mặc cho cô ta ôm, không nói gì cả, cứ để cho cô ta khóc sụt sùi, cũng không có ý định chạm vào cô ta.
“Phong Ấn, em rất nhớ anh…”
Phong Ấn hơi nghiêng đầu, hai mắt hơi híp lại nhưng tầm nhìn lại rất xa xăm: “Quan hệ của chúng ta hiện giờ nói những lời này có thích hợp không?”
…
Lôi Vận Trình lưng đeo ba lô, tay cầm sách bài tập tiếng Anh ngồi trên một mỏm đá, trong lúc bất chợt ngẩng đầu lên, ngay trước mắt cô là một đôi nam nữ đang ôm ấp nhau. Nói một cách chính xác là cô gái đang ôm chặt người đàn ông và dường như đang khóc, còn người đàn ông thì hình như không chút động lòng.
“Thật không biết xấu hổ!” Lôi Vận Trình bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ôn bài. Đến khi cô làm xong một đề bài lại ngẩng đầu nhìn về phía bên đó, cô mím môi không mấy vui vẻ, hai người đó vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, chẳng hề nhúc nhích chút nào. Điện thoại của Lôi Dật Thành gọi đến làm cô giật hết cả mình, nhạc chuông Doraemon vang lên trong đêm tối lại ở một bãi đổ xe trống trải khiến nó trở nên vô cùng chói tai. Cô vội vã nhận điện thoại, bàn tay nhỏ bé che microphone lại, hạ thấp giọng hết mức: “A lô?”
“A lô cái con khỉ! Em lại chui vào cái xó xỉnh nào rồi hả?” Lôi Dật Thành xử lý xong công việc trong sở về đến nhà đã là hơn mười một giờ, đói đến mức da bụng dính cả vào da lưng, lúc làm đồ ăn đêm định hỏi cô có muốn ăn hay không, không ngờ rằng chẳng những cô không ở trong phòng chăm chỉ học hành mà ngay đến cái bóng dáng tiểu quỷ của cô cũng không thấy đâu nữa.
“A… Em đang đọc sách ở bên ngoài.” Lôi Vận Trình suy nghĩ xem nên viện cớ nào đó hay là thành thật thì tốt hơn.
“Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi! Bảo Phong Ấn giải quyết nhanh mấy cái rắc rối của cậu ấy rồi lập tức đưa em về nhà ngay! Anh vừa hỏi Án Kỳ rồi, ngày mai lớp em còn có bài kiểm tra.” Lôi Dật Thành kẹp điện thoại vào vai, vừa thả mì vào nồi vừa hạ lệnh.
Lôi Vận Trình kinh ngạc há hốc miệng, nếu không phải trên điện thoại của cô thật sự đang hiển thị số điện thoại bàn nhà mình, cô còn cho rằng bản thân mình đang bị anh trai theo dõi: “Làm sao mà anh biết là em đang ở cùng với ai?”
“Rất không may, bởi vì anh là anh trai của em.” Lôi Dật Thành nhìn thoáng qua phòng khách, hạ thấp giọng: “Bố mẹ về rồi.”
Nghe đến đây, gương mặt nhỏ nhắn của Lôi Vận Trình nhăn lại như một cái bánh bao: “Tâm trạng của bố thế nào?”
“Nhìn không ra, nhưng theo kinh nghiệm mà phán đoán, bố đang cáu đấy.”
Lôi Vận Trình buồn bã dập điện thoại, cô ôm sách vở lộc cà lộc cộc đi đế