Mục Tiêu Đã Định

Mục Tiêu Đã Định

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326213

Bình chọn: 10.00/10/621 lượt.

anh ta muốn cắn xé cô, tay nắm chặt thành quyền, cúi người ôm cô vào ngực, đầu đặt lên bả vai cô hít vào thật sâu, trên cơ thể cô có mùi hương nhàn nhạt, thấm vào trong cơ thể anh ta, nó giống như độc dược, lại giống phân bón, nuôi dưỡng mầm rễ đang phá vỡ lòng đất sinh sôi từ sâu trong đáy lòng anh.

Tôi có thể không cần nhưng lời này của em.

Nếu như tôi không yêu em…



Lúc Lôi Dật Thành đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì cửa phòng bỗng nhiên bị ai đó đá văng ra từ bên ngoài, Lôi Vận Trình hùng hổ chạy vào, trước ngực cô đang phập phồng dữ dội, đáy mắt đang ửng đỏ. “Anh, giúp em trừng trị một người!”

Lôi Dật Thành nhíu mày, “Ai?”

“Lục Tự!”

“… Cậu ấy hút ma túy hay gì?”

“Anh ta -----” Lôi Vận Trình dùng mu bàn tay lau nước mắt, miệng cô nghèn nghẹn. “Không gì cả, ngủ ngon.”

Cô lao ra ngoài như gió, lúc Lôi Dật Thành bỗng nhiên nhớ ra gì đó, anh ta lập tức đóng van nước, gõ cửa phòng của Lôi Vận Trình, quả nhiên là nhìn thấy hai mắt cô đỏ rực. “Khóc? Lục Tự đã làm gì em? Xem thường em?”

“Hừ! Anh ta dám!” Lôi Vận Trình hung hăng hừ một tiếng, lau khô nước mắt. “Em hỏi anh hai vấn đề, anh phải thành thật trả lời em, lần chị Tử Du chia tay với anh, khoảng thời gian hai người chia tay có gặp mặt không?”

“Đương nhiên là có, hỏi cái này làm gì?”

“Vậy có làm chuyện đó không?”

“Chuyện đó?” Lôi Dật Thành không hiểu, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, anh ta cân não suy nghĩ mới hiểu được, xấu hổ ho nhẹ. “Hỏi cái này làm gì?”

“Có hay không có?”

“… Có.”

Lôi Vận Trình suy sụp ngồi xuống giường, ngơ ngác nhìn trần nhà. “Đã chia tay rồi! Đàn ông là súc sinh sao?”

Lôi Dật Thành bị mắng vô cớ, anh ta ngẫm nghĩ một lúc mới biết người cô mắng chắc chắn là Phong Ấn. “Anh và Tử Du đã ở bên cạnh nhau từ nhỏ, bọn anh chia tay vài lần kết quả đều như nhau, vẫn không bỏ nhau được, cái đó người khác không so sánh được. Chuyện lúc trước Phong Ấn và Hạ Viêm Lương không phải đơn giản như em nghĩ đâu, nếu bọn họ thật sự là tro tàn lại cháy, dù sao em cũng không thể trở thành người thứ ba được?”

Vì những câu nói của Lôi Dật Thành, Lôi Vận Trình bực bội đến gần sáng mới ngủ. Ngày hôm sau Lệ Vũ gọi điện thoại cho cô, cậu ta nói cậu ta sẽ đáp chuyến bay một giờ rưỡi để về, Lôi Vận Trình vội vàng chạy đến sân bay. Mọi người đã bắt đầu đăng kí, cuối cùng trước khi đi, Lệ Vũ cũng chờ được Lôi Vận Trình xuất hiện.

“Sao không gọi điện thoại cho tôi sớm một chút?” Ít nhiều gì Lôi Vận Trình cũng cảm thấy chột dạ, cậu ta đến đây vì cô, mà cô, cả buổi tối chỉ nhớ đến một người khác.

Lệ Vũ cao hơn cô rất nhiều, cô phải ngửa đầu mới nhìn được cậu ta, Lệ Vũ kiềm chế sự xúc động muốn ôm lấy cô. “Khi nào trở về trường học nhớ hỏi thăm Hướng Bắc Ninh hộ tớ.”

Lôi Vận Trình gật đầu. “Còn gì nữa không?”

“Còn có…” Lệ Vũ dừng lại một chút, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô cười cười. “Đừng vì câu nói ngày hôm qua của tôi mà áy náy, tôi nói như vậy, chủ yếu là muốn cám ơn cậu, bởi vì cậu, tôi mới có thể tiếp tục được ở lại Học viện Hàng không.”

Nếu thích một người thật sự có thể làm cho người ta thay đổi, Lôi Vận Trình không biết nên vui mừng hay là đau lòng thay cho Lệ Vũ.

Nhưng có một việc cô không hiểu, vì sao Lệ Vũ có thể khống chế tình cảm của bản thân tốt như vậy, bởi thế mà cô chưa bao giờ phát hiện được.

Tình yêu, có thể khống chế được sao? Nếu có thể, vì sao Lục Tự lại làm như thế với cô? Nếu có thể, vì sao cô chỉ cảm thấy bản thân đang ngày càng lún sâu, không cách nào kiềm chế được?

Những ngày sau đó cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ đến việc này, sắp bước qua năm mới, cô và Thương Tiểu Thiền mua sắm đồ Tết, mua rất nhiều đồ đạc để trang trí trong nhà, không khí trở nên vô cùng náo nhiệt và tràn ngập hương vị tết.

Lục Tự đến tìm cô, nhưng cô tránh không gặp. Cô và Phong Ấn cũng không gặp nhau nhiều, Phong Ấn rất ít khi chủ động liên lạc với cô, dường như cô không chủ động, anh vĩnh viễn sẽ không nhớ đến tên cô. Đêm giao thừa, cô nhận được một cuộc gọi từ một số điện thoại lạ, nhưng âm thanh từ bên kia truyền đến lại không xa lạ chút nào.

Tiếng nói của Hạ Viêm Lương trong tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc trở nên mỏng manh, nhưng cô lại nghe không sót một chữ.

Cô lấy xe của Lôi Dật Thành chạy đến địa chỉ mà Hạ Viêm Lương đã cho. Cô nhấn chuông cửa, trong vài giây ngắn ngủi chờ đợi cô suy nghĩ không biết người mở cửa cho cô có phải là Phong Ấn hay không.

“Là Lôi tiểu thư à?” Hạ Viêm Lương đi dép lê, hai tay ướt đẫm bước ra từ bên trong, trên người vẫn còn đeo tạp dề. Cửa bị cô ta mở ra thật rộng, bên trong căn nhà rất ấm áp, ở ngay cửa ra vào có đặt một đôi dép lê nam.

Trái tim Lôi Vận Trình không hiểu vì sao như bị thứ gì đó bóp lại, trong lúc nhất thời cô không nói ra lời nào.

Phong Ấn cho dù vô cùng không muốn vẫn phải đến nơi này đêm giao thừa, nhưng mà chờ đến khi anh bước ra khỏi thang máy rồi nhìn thấy Lôi Vận Trình thì vẻ mặt trở nên u ám ngay lập tức. “Sao em lại đến đây?”

Không biết vì sao, dường như Lôi Vận Trình cảm thấy không hề bất ngờ khi thấy Phong Ấn xuất hiện, cô không biết bản thân sao lại như vậy, thậm chí vẫ


Old school Easter eggs.