Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Mướn Phòng Rồi Lên Giường

Mướn Phòng Rồi Lên Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323680

Bình chọn: 10.00/10/368 lượt.

sẽ kết thúc, nhưng. . . . . ."

Một chữ "Nhưng" còn chưa nói xong, anh chợt bị đẩy ngã, chờ đón chính là một giọng nữ nóng nảy đến không có cách nào dễ dàng tha thứ: "Anh là tên khốn kiếp, biết nói tiếng người không hả, từ nhỏ bắt đầu anh cứ như vậy, trong một câu nói, nửa câu thật nửa câu giả, anh bảo em tin thế nào, em làm sao dám tin. Ngay cả lần đầu tiên đi cùng với anh, đều là em chủ động hỏi, đều là em chủ động quyến rũ anh uống rượu, đẩy ngã anh, em còn nói anh muốn đi theo em. . . . . ."

Thân thể Thiên ca chấn động, anh giống như thật sự phát hiện mình lỗi ở nơi nào.

Tiểu Huệ vẫn còn đánh từng phát từng phát, Thiên ca lại sung sướng một tay kéo thân thể cô, hung hăng chiếm lấy cái miệng gần ngay trước mắt, không cho bất kỳ cơ hội phản kháng, so với nói chuyện, hành động của anh càng thêm có lực. Anh tinh tế hôn, cảm thấy trên làn môi kia còn lưu lại dấu răng của mình, bất giác cười đáp ở trong lòng: ở trên thân một cô gái đánh dấu ấn, đây là một việc rất lãng mạn.

Phía sau bọn họ là đại dương với cảnh tượng hùng vĩ, mặt trời mọc phía Đông không chút nào ẩn núp tản ra ánh sáng, chiếu trên mặt biển, màu vàng lấp lánh, giống như tâm tình phập phồng mà xán lạn giờ khắc này của bọn họ.

Có người đi đường thấy một màn xúc động như vậy, vì vậy “tách tách” một tiếng chụp được. Mà đương sự không biết chuyện, bọn họ sẽ lơ đãng ở dưới tình huống mặt trời mọc lần nữa bắt gặp tỏ tình.

Trở về khách sạn, ở trên xe, Thiên ca nhíu mày cười không ngừng: "Nha đầu, em nói xem tiến độ của chúng ta có phải quá chậm hay không? Nếu như mà anh là người xem cũng sẽ bị ép điên."

Tiểu Huệ liếc về: "Chậm? Ai dám nói, em đánh hắn một trận trước!"

Thiên ca vui vẻ, tiến tới, lén hôn một cái: "Bà xã, em thật bá. . . . . ." Chữ Đạo trước khi ra khỏi miệng, bị đổi thành rồi.". . . . . . Tức." Dĩ nhiên biến chuyển này, còn phải cảm tạ ánh mắt uy lực của Tiểu Huệ.

Trong xe truyền đến tiếng cười phóng đãng, kèm theo chuông điện thoại di động, điện thoại Thiên ca biểu hiện Tiểu Phong Tử điện tới.

Anh nghĩ nhất định là Tiểu Phong Tử hỏi thăm tiến độ, vì vậy hả hê nhận.

Tiểu Huệ liếc mắt một cái, khóe miệng không hoàn toàn kéo cao. Sau đó còn chưa cười lên, lại thấy mặt của Thiên ca trong nháy mắt lạnh xuống.

Trong nhà đã xảy ra chuyện. . . . . .

Nằm phía Tây Nam ngoại ô thành phố G, giờ phút này bệnh viện Thanh Hà đang nghênh đón bệnh nhân bệnh nặng nhất hôm nay, một cô gái tự sát chưa thành công.

Cô gái kia nằm ở trên giường, cười thật ngọt ngào, má lúm đồng tiền trên mặt rất rõ ràng. Khi cười lên trông cô giống như trẻ hơn mười mấy tuổi, không kém cô em nhỏ ngượng ngùng.

Giờ phút này trong đầu của cô đang suy nghĩ gì đấy, có lẽ là người con trai từng theo cô cùng nhau chơi đùa bùn, một người con trai đã qua đời. Rất kỳ quái, có phải là người đến lúc sắp chết, sẽ gợi lại hồi ức vui tươi nhất hay không?

Trước lúc cô vô lực nhắm mắt lại, cô nhìn thấy một người đàn ông hướng cô chạy tới, trước mắt cô sáng lên, giống như thấy một ánh hào quang màu trắng bao phủ ở trên thân người đàn ông, dịu dàng cười với cô, hỏi cô: thân ái, gả cho anh được không?

Đúng rồi đúng rồi, đây là dáng vẻ lúc anh cầu hôn.

Đợi đến khi người đàn ông chạy tới gần, người phụ nữ trung niên chợt hé miệng: a, thì ra là không phải, Tiểu Phong Tử, tại sao là cậu, không phải là anh ấy?

Cô nghe thấy Tiểu Phong Tử điên cuồng hét lên: "Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, xem xem con đây này, con là Tiểu Phong Tử, Tiểu Phong Tử nghe lời nhất. Mẹ, mẹ còn thiếu con một cái khăn quàng cổ, mẹ đã đồng ý cho con, ở nơi nào? . . . . . ."

Cô mấp máy miệng, nhưng gì cũng không muốn nói: còn có thể nói cái gì đây, tôi giống như không xứng chức mẹ.

Khi nhìn người phụ nữ trung niên bị đẩy vào phòng cấp cứu, Tiểu Phong Tử đứng ở bên ngoài giống như điên thật rồi, dùng sức ôm đầu khi gặp trở ngại, hạ xuống, hai cái, cái thứ ba đụng vào ngực một người, sau đó truyền đến một tiếng kêu đau.

Tiểu Phong Tử ngẩng đầu lên, bộ mặt mê man: "Tiểu Tiết, cô nói đi, tại sao bà ấy muốn tự sát?"

Tiểu Tiết đem đầu cậu kéo vào lồng ngực của mình, nói cái gì cũng không nói, bởi vì vào lúc này miệng cô như cứng ngắc vậy, căn bản nói không ra lời an ủi. Ngay cả lúc cô nghe được tin tức cũng bị hù sợ, càng không phải nói đến Tiểu Phong Tử là con trai rồi.

Trong bệnh viện yên tĩnh đáng sợ, không biết từ nơi nào truyền tới chất lỏng phát ra âm thanh sinh mạng trôi qua, đem tâm tình con người dồn ép đến góc tường, thở một cái cũng cảm thấy thật khẩn trương.

Tiểu Phong Tử chợt đứng lên, không nói câu nào liền hướng bên ngoài bệnh viện chạy đi.

Tiểu Tiết đuổi theo ở phía sau, hầm hừ: "Tiểu Phong Tử, cậu muốn đi nơi nào?" Cô lo lắng Tiểu Phong Tử sẽ làm chuyện điên rồ, trong y học cũng không loại trừ được khả năng di truyền tính uất ức, cho nên. . . . . .Trong lòng Tiểu Tiết căng thẳng.

Ngay tại cửa ra vào, Tiểu Phong Tử đụng vào một chiếc xe vừa mới dừng được không lâu, cậu đặt mông ngồi xuống dưới đất, cái mông đau, đầu đau hơn. Đang muốn mở miệng mắng cái gì, lại phát hiện hai người từ trên xe bước xuốn