
g.
Thấy người trên xe xuống, Tiểu Phong Tử giống như đứa bé khóc rống lên: "Chị, mẹ, rốt cuộc là tại sao bà ấy lại như thế."
Tiểu Huệ không biết vẻ mặt cô bây giờ có bao nhiêu lạnh nhạt, lúc xuống xe còn bị vấp một cái, thiếu chút nữa bổ nhào như chó ăn cứt.
Cô đứng lại, ngăn Thiên ca đỡ, dùng âm thanh tỉnh táo run rẩy nói: "Tiểu Phong Tử, em thông báo cho ông ấy rồi hả?"
Tiểu Phong Tử cắn răng: "Thông báo cho ông ta làm gì? Chị biết không, tối hôm qua mẹ vừa mới gặp qua ông ta!" Bây giờ, vẻ mặt này rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến quan hệ nhân quả gì đó, bởi vì tối hôm qua mẹ gặp qua ông ta, cho nên. . . . . .
Tiểu Huệ kéo cậu đứng lên, hung hăng đập bờ vai của cậu một cái: "Cũng là người đàn ông lớn, còn khóc thành ra như vậy, khiến mẹ thấy cũng không thể không tức chết. Sao bà ấy có thể sinh ra một đứa con trai không có tiền đồ như thế này. Còn nữa, ông ấy dù sao cũng là chồng trước của mẹ chúng ta, muốn ông ấy đến thăm vợ trước cũng không quá phận. Hơn nữa, chúng ta cũng thấy mẹ yêu ông ấy thế nào, vì ông ấy mà bị điên đã bao nhiêu năm rồi, chúng ta có thể làm sao đây?" Mấy chữ cuối cùng giống như là đang hỏi Tiểu Phong Tử, cũng giống như đang hỏi chính cô.
Tiểu Tiết ở chỗ không xa liếc mắt nhìn, cô có chút lo lắng, bởi vì phản ứng bây giờ của Tiểu Huệ có chút dọa người. Loại trạng thái tỉnh táo quá độ như cô về y học mà nói cũng là bệnh hoạn, về phần có thể tạo ra hậu quả gì, Tiểu Tiết không dám dự đoán. . . . . .
Giống như là một tòa núi lửa hoạt động mạnh bỗng nhiên trong lúc đó vẫn không nhúc nhích, ngược lại sẽ mang đến khủng hoảng cho người ta: trời mới biết một khắc nào đó cô xảy ra bùng nổ giống như một lần dự liệu đặc biệt.
Sau đó Quả Táo Quân cũng chạy tới, cậu ấy vừa mới ngồi vào bên cạnh Tiểu Huệ, liền nghe thấy một tiếng thô thanh thô khí: "Nếu như mà tôi nhớ không lầm, công việc hôm nay của cậu rất bận."
Quả Táo Quân vỗ ngực một cái, bởi vì giọng nói của Tiểu Huệ thật hù dọa người: "A, tôi vừa đúng làm xong trước thời gian, cho nên tới xem một chút."
Tiểu Huệ ngẩng đầu lên, cũng là nhìn Kỷ Thiên Hàng một cái: "Thiên ca, đem Quả Táo Quân trở về, còn có bảo Lệ Toa cũng đừng tới đây, nơi này có mấy người chúng em là đủ rồi."
Quả Táo Quân đòi ở lại, kết quả là thân thể bị Thiên ca kéo đi ra cửa.
Lúc ra cửa, Thiên ca vỗ bờ vai của cậu ấy một cái: "Làm phiền cậu đi về nhà lấy vài bộ quần áo tắm rửa tới đây, tôi đoán rằng em ấy sẽ ở lại trong bệnh viện rồi."
"Quần áo của cô ấy sao?"
"Còn có tôi nữa."
Quả Táo Quân gật đầu, mấy chữ đơn giản bên trong là cam kết của đàn ông, lần đầu tiên cậu ấy cảm thấy Thiên ca cũng là người đàn ông tốt có trách nhiệm. Hoạn nạn thấy chân tình, không phải sao? Đúng vậy.
Khi Thiên ca vốn là nên đưa Quả Táo Quân trở về lại trở về ngồi xuống bên người Tiểu Huệ, nói cái gì cũng không nói.
Tiểu Huệ không nhịn được lên tiếng: "Thiên ca!"
"Làm gì."
Tiểu Huệ nhìn một lát, bĩu môi: "Không có gì."
Tiểu Phong Tử chạy vào, bộ mặt oán khí: "Chưa bao giờ biết đầu của ông ta, tim của ông đều làm bằng tảng đá, ông ta dám nói mẹ đang gạt ông ta? Tôi chửi, CMN chứ, tôi mắt chó đui mù mới có thể gọi ông ta là cha nhiều năm như vậy. Ông ta không xứng!" Cậu hung hăng nhổ một bãi nước miếng.
Tiểu Huệ xem thường vắt ngang qua: "Văn minh một chút, nơi này là bệnh viện, không phải hậu hoa viên nhà cậu. Lấy điện thoại qua đây."
Trong lịch sử trò chuyện có chữ "Cha" có chút chói mắt, Tiểu Huệ nghĩ cho dù mẹ và ông ấy có oán hận chất chứa gì, cô vẫn không thể hiểu, rốt cuộc một người đàn ông có thể độc ác đến mức nào.
Điện thoại thông, người đàn ông đầu kia có vẻ không nhịn được: "Tiểu Phong, cái đứa nhỏ này, con cũng bị lây bệnh từ mẹ con ư, trò đùa tự sát bà ấy đã chơi bao nhiêu năm rồi, lần nào làm thật qua?"
Tiểu Huệ lắc đầu, vì mẹ cảm thấy không đáng giá, nhưng giọng nói lại cứng rắn: "Giang tiên sinh, là tôi."
"Tiểu Huệ? Cha còn có chuyện, con biết đó, công ty của cha gần đây không được tốt, phải xử lý không ít chuyện, nếu không thì như vầy, tối nay cha lại gọi điện thoại cho con." Giang tổng cầm điện thoại, đối với Tổng giám tài vụ đang muốn vào cửa làm một động tác im lặng.
Na Tổng giám ôm một quyển sổ sách vụ minh tế biểu, thái độ không được tốt. Gần đây tình hình công ty căn bản không phải không được tốt, mà là thật sự không tốt, ngay cả người phụ trách ngân hàng trước vẫn giữ vững quan hệ hợp tác cũng bắt đầu đòi mạng phải trả khoản tiền, thật là nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm.
Tiểu Huệ khinh thường, nhếch miệng: "Bệnh viện Thanh Hà, tôi cùng Tiểu Phong Tử đều ở đây, nếu như ông có lòng, cứ tới đây xem một chút. Nếu như ông thật sự không rảnh. . . . . ." Tiểu Huệ dừng một chút, phát hiện tay của mình bị Thiên ca giữ trong lòng bàn tay, hình như là cô không cẩn thận bóp chặt trong lòng bàn tay chính mình tạo ra một vết lõm. Cô không rút tay ra, nói tiếp: "Có thể đây là lần cuối cùng con dùng giọng điệu của một người con cầu xin cha, cầu xin cha tới một chuyến. Cầu xin cha, cha." Đọc xong một chữ cuối cùng, cô hung hăng đem chính mình khinh b