Mướn Phòng Rồi Lên Giường

Mướn Phòng Rồi Lên Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323643

Bình chọn: 8.5.00/10/364 lượt.

đem anh trở thành con ruột rồi. . . . . ."

Thiên ca cười: "Nhớ, nào sẽ không nhớ rõ, khi đó em còn tranh giành ầm ĩ với anh, cảm thấy anh tới tranh cưng chiều với em, thiếu chút nữa đánh chết anh." Anh vừa mới nói xong, nụ cười liền cứng đờ, giật mình nhìn người phụ nữ không biết lúc nào thì ra ngoài, "Bác gái, sao bác tự mình đi ra."

Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm bọn họ, mười ngón tay nắm chặt, thân thể chợt lay động, âm thanh yếu đuối giãy giụa gào thét: "Hai người các người tại sao có thể ở chung một chỗ?"

Trong lòng Tiểu Huệ cả kinh. Có thể tưởng tượng ra tình cảnh một người phụ nữ trung niên mặc bệnh nổi điên sẽ như thế nào không?

Bà dùng sức nắm mái tóc dài của mình, không ngừng lôi kéo. Có người qua ôm lấy bà, bà không để ý tới, hai mắt ngược lại đầy máu gặm cắn người khác. Hung tợn cắn, còn không ngừng lôi kéo, lúc buông ra, trên miệng còn dính vết máu —— dĩ nhiên không phải máu của bà.

Cho đến khi bác sỹ chạy tới, tiêm cho bà thuốc an thần, tất cả mới dừng lại.

Tiểu Huệ nhìn lại một lần người phụ nữ yên lặng nằm ở trên giường bệnh, tức giận? Không, hơn nữa là bất đắc dĩ, người phụ nữ đáng thương này tổn thương người khác đồng thời cũng hành hạ chính bà.

Thiên ca từ bên đi tới đây, trên cánh tay băng bó đơn giản. Tiểu Huệ nhìn anh một cái, có chút áy náy: "Cái đó. . . . . ."

Thiên ca gật đầu: "Anh biết rõ, tâm trạng của bác gái chỉ là không ổn định."

"Em. . . . . ."

"Da của anh dày, cắn anh tương đối sẽ không đau, hơn nữa, em là con gái, nếu như trên cánh tay lưu một vết sẹo sẽ rất khó coi."

"Nhưng. . . . . ."

"Tốt lắm, em đừng suy nghĩ nhiều, cùng lắm thì, lần tới em cũng nên cho anh cắn một cái."

". . . . . ."

Lúc này Tiểu Huệ còn có thể cười được, cũng phải cảm ơn Thiên ca ban tặng. Mẹ nổi điên, lúc muốn cắn Tiểu Huệ, mà Thiên ca tự động đem cánh tay đưa đến bên miệng Giang mẹ. Tiểu Huệ cười cười, nghĩ: có lẽ ông cụ Kỷ nói đúng.

Tiểu Huệ gặp lại mẹ, bà đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Sắc mặt bà tái nhợt, giọng nói cảm khái: "Tiểu Huệ, mẹ đánh con nữa sao?"

Nhìn bộ dáng đáng thương của bà, Tiểu Huệ thật sự không đành lòng nói bà cái gì, nhưng. . . . . ."Mẹ, me không thích con và Kỷ Thiên Hàng ở chung một chỗ sao?"

Ánh mắt Giang mẹ có chút phiêu, tinh thần không được tốt: "Cậu ấy ở đâu, sao không thấy?"

"Con bảo anh ấy chờ ở bên ngoài một lát."

"Cho cậu ấy đi vào đi, mẹ có lời muốn nói với cậu ấy."

Tiểu Huệ thay bà dém lại góc chăn: "Không có việc gì, anh ấy đang ở bên ngoài len lén hút thuốc rồi, không cần phải để ý đến anh ấy."

Giang mẹ cong miệng: "Con cho rằng mẹ không biết tiểu Hàng không hút thuốc lá sao? Nhanh đi gọi cậu ấy vào đi!"

Trước khi vào cửa, ánh mắt Tiểu Huệ giao phó, Thiên ca liên tiếp gật đầu, hình dáng miệng khi phát âm ý bảo: bà xã à, anh biết rồi.

Tiểu Huệ xem hiểu, cũng buông lỏng hơn rất nhiều. Hai người ở chung một chỗ, sức mạnh cũng thay đổi nhiều một chút.

Giang mẹ nhìn một đôi trai tài gái sắc, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi, bị bác hù sợ chứ?"

Thiên ca ngồi xuống bên giường, cầm tay Giang mẹ, cọ xát: "Bác gái, khi nào thì bác làm tiếp cơm cho con ăn, rất lâu không có được nếm tài nấu nướng của bác rồi, quả thực là đem con thèm chết rồi."

Giang mẹ vỗ tay của anh một cái: "Sẽ không vì hết ăn lại uống mới đem con gái của bác lừa gạt đi chứ?"

Thiên ca kinh hãi, vội vàng giơ tay phải lên thề: "Bác gái, trời đất chứng giám, con hết ăn lại uống chính là không lừa gạt tình cảm."

Tiểu Huệ đứng ở một bên, không chen vào nói, dĩ nhiên tùy thời chú ý trạng thái lão mẹ, một khi bà không hề thanh tỉnh liền báo trước lập tức kêu bác sỹ. Chuyện này cô một khắc cũng không dám buông lỏng cảnh giác.

Giang mẹ nhìn bộ dáng của Tiểu Huệ, thở dài một cái: "Tiểu Hàng, giúp bác gái một chuyện, có thể không?"

"Xin mời bác nói."

"Chăm sóc Tiểu Huệ thật tốt, mặc kệ cuối cùng các con có ở chung một chỗ hay không."

Tiểu Huệ nghe xong lời này, nóng nảy: "Mẹ, mẹ đang mê sảng gì đấy, con không cần người chăm sóc! Còn nữa, đợi xuất viện, mẹ chuyển đến ở cùng con, hoặc là con về nông thôn ở với mẹ. Me không phải phản đối, bởi vì phản đối không có hiệu quả."

Giang mẹ cau mày, âm thanh hơi yếu: "Chớ xen mồm." Cũng không biết bà lấy hơi sức từ đâu tới, cầm thật chặt tay Thiên ca: "Tiểu Hàng, con cũng thấy đấy, bác có bệnh, nói không chừng ngày nào đó điên khùng đến nỗi ngay cả con gái cũng không biết, nói không chừng. . . . . ." Cô giơ cổ tay của mình lên, "Nói không chừng ngày nào đó bác sẽ dùng con dao cắt ở trên tay nó. Có lúc đầu óc bác không rõ ràng lắm, ngay cả bản thân bác cũng không khống chế được tỉnh táo hay không."

Giọng nói Tiểu Huệ cứng rắn: "Lo lắng cái gì, mẹ không phải lúc nào cũng tỉnh táo, con sẽ khiến mẹ thanh tỉnh, không dùng được thuốc thì dùng vũ lực, chắc chắn sẽ có biện pháp."

Đối với kiên trì của con gái, Giang mẹ rất bất đắc dĩ, chỉ có thể gửi hy vọng vào Kỷ Thiên Hàng.

Thiên ca thay Giang mẹ sửa lại đầu tóc rối bời một chút, ở bên tới bà nói nhẹ: "Giao con gái cho con, bác có thể yên tâm sao? Bác cũng biết, con không có định tính, hôm nay nói xo


XtGem Forum catalog