
ch quả nhiên nuôi quân ngàn
ngày, dùng trong một giờ, quả thực so với vị Mạnh Thường Quân thời xuân
thu chiến quốc kia còn lợi hại hơn.
A…… “võ lâm mạnh thường quân” thực sự không gọi sai!
- – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - -
Nàng…… lại ngủ mê man.
Mới trở về
phòng, chỉ thấy người trên giường hai mắt nhắm nghiền, giống như đang
trong trạng thái mê man, Huyền Thương đi đến bên mép giường, ngón tay
lướt nhẹ qua khuôn mặt tái nhợt gầy yếu, thấy nàng tinh thần ngày một uể oải hơn, thậm chí thời gian này cơ hồ là ngủ quá nhiều, thời gian thức
dậy rất ít, khiến hắn không khỏi lo lắng nhíu chặt mày, không hiểu đây
đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Lúc trước,
nàng rất thích nhìn hắn; Sau, tinh, khí, thần của nàng lại ngày một suy
yếu, cơ thể càng thêm gầy gò không chịu nổi, thậm chí…… thậm chí mấy
ngày qua, hắn bắt đầu có loại sợ hãi nàng sẽ ngủ không tỉnh lại.
Từng hỏi qua nàng, cũng chất vấn qua Việt phu nhân, nhưng câu trả lời thuyết phục
hai người cho hắn đều là lắc đầu phủ nhận, chỉ nói nàng bị phong hàn vẫn chưa tốt, nên tinh thần kém chút.
Nhưng…… Nếu
chỉ là phong hàn, sẽ làm nàng yếu đến mức này sao? Không biết vì sao,
tổng cảm thấy các nàng có việc giấu giếm hắn, hắn dùng mọi cách nói gần
xa, nhiều lần chuyển hướng thăm dò, lại thủy chung không chiếm được đáp
án.
Aiz…… Chỉ mong mọi chuyện đúng như lời các nàng nói, chỉ là phong hàn thôi!
“Ưm……” Cảm
thấy mặt tê tê ngứa, châm rãi tỉnh lại, mới mở mắt liền nhìn thấy hắn
nhíu mày, A Tô không khỏi mỉm cười, vươn tay vuốt nếp nhăn trên mặt hắn. “Quá xấu! Huynh cố ý muốn làm muội sợ sao?”
“Tỉnh?” Cố
cười trừ, cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi không có chút máu, Huyền Thương
dâng nàng ngồi dậy, dịu dàng nhẹ hỏi: “Nàng ngủ đã lâu, đói bụng chưa?”
Đang muốn
lắc đầu tỏ vẻ không đói bụng, một cảm giác tức nghẹn lại mãnh liệt đánh
vào ngực, nàng vội vàng thay đổi, liên tục gật đầu.
“Được rồi! Ta đi lấy chút thức ăn cho nàng.”
Lại gật đầu, dù thế nào cũng không dám mở miệng lên tiếng trả lời.
Huyền Thương mặc dù cảm thấy kỳ quái, lại nghĩ nàng tinh thần không tốt, trong lúc
nhất thời không muốn nói chuyện, cười cười, muốn nàng chờ một lát, liền
xoay người đi ra ngoài.
Vừa thấy hắn rời đi, A Tô vội vàng lấy một khăn mặt nhét sẵn dưới gối thêu, che
miệng cũng không ngừng được máu tươi liên tục nôn ra……
“A Tô, ta
nhớ gần đây nàng thích ăn mứt hoa quả, muốn ta lấy một chút đến cho nàng hay không……” Huyền Thương đi rồi quay lại, tiếng nói trầm thấp chợt
ngừng khi nhìn thấy hành động quái dị của nàng.
“A!” Vạn vạn không dự đoán được hắn sẽ đột nhiên quay lại, A Tô kinh hô một tiếng,
hốt hoảng vội vàng đem khăn mặt đầy vết máu nhét vào gối, vờ như không
có việc gì mỉm cười. “Mứt hoa quả sao? Muội rất muốn ăn……”
“A Tô!” Đi
vào trước giường, ngón tay thô dài để nơi phấn môi, ánh sáng sâu đen
phức tạp nhìn tơ máu chưa kịp lau sạch trên miệng nàng, Huyền Thương
không để ý nàng kháng cự, cứng rắn rút chiếc khăn nàng giấu dưới gối,
khi nhìn thấy vết máu loang lổ trên đó, một cỗ hoảng sợ ập đến, hắn vội
hỏi: “Đây, đây là chuyện gì? Khi nào bắt đầu? Nàng nói cho ta biết! Nói
cho ta biết!”
Sao? Sao nàng lại hộc máu? Vì sao lần lữa không nói cho hắn? Nàng đến tột cùng là làm sao vậy?
Hazz! Vẫn để huynh ấy phát hiện!
A Tô chợt
cảm thấy lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc tái nhợt như tuyết, khi
đang kích động muốn tìm cớ cho qua việc, đột nhiên, một cỗ tanh ngọt lại trào lên cổ họng, nàng cố nén không được há miệng phun ra, máu ấm áp
thoáng chốc bắn tung tóe lên người Huyền Thương.
“A Tô!” Cơ hồ không thể tin tình hình trước mắt, Huyền Thương hoảng sợ vạn phần, nhanh chóng đỡ nàng nằm xuống.
“Thương,
muội…… muội…… A –” Nỗi lòng kích động khó bình ổn, khóe miệng không
ngừng trào máu tươi, nàng còn muốn mở miệng, bỗng dưng, một cảm giác đau đớn kịch liệt xuyên qua bụng dưới mà đến, đau đến nàng không khỏi hô
nhỏ một tiếng, lập tức cảm thấy giữa hai chân ướt đẫm.
“A Tô, đừng
nói nữa! Ta lập tức đi mời Việt phu nhân lại đây!” Khủng hoảng sợ nàng
có gì không may, lảo đảo xoay người sẽ chạy đi tìm người.
“Thương!”
Bỗng dưng, năm ngón tay gầy yếu của nàng bắt lấy cổ tay cường tráng,
khiến hắn dừng chân quay đầu, lúc này mới run rẩy hít thở lên tiếng.
“Nói, nói với Việt phu nhân, muội…… muội muốn sinh……”
Trên giường, ôn tồn sau triền miên, nữ tử cuộn lại trong lòng nam nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn nhàn nhạt đỏ, bờ môi
khẽ nở nụ cười e lệ yếu ớt, sau khi hơi thở chậm rãi bình phục, tiếng
nói nhỏ nhẹ nhàng nỉ non vang lên……
“Huynh nói, chúng ta có thể có con hay không?” Dán trong lòng ngực ấm áp, nghe tim đập trầm ổn, nữ tử thẹn thùng nhẹ hỏi.
Con? Nam nhân ngẩn người, chưa từng nghĩ tới mình sẽ có con, trong lúc nhất thời không trả lời.
Không nghe thấy tiếng trả lời, nữ tử lơ
đễnh, lại mỉm cười nói: “Nếu chúng ta có con, muội thật hy vọng mắt của
muội có thể sáng lại, để muội có thể nhìn huynh một lần, nhìn con một
lần, cho dù chỉ liếc mắt một cái, muội cũng cảm thấy mỹ mãn.”
“Đứa ngốc!” Đầu ngón tay luồn qua má