Old school Swatch Watches
Nam Nhan Họa Thủy

Nam Nhan Họa Thủy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323024

Bình chọn: 8.00/10/302 lượt.


Sau khi trở thành người yêu, hắn đối với nàng thái độ thủy chung

không thay đổi, như gần như xa tưởng chừng như muốn bức bách nàng chủ

động cầu đi, nàng không cam lòng bị chồng ruồng bỏ, cố ý tốt muốn nắm

bắt lấy tâm của hắn, bất tri bất giác càng lún càng sâu, từ thích biến

thành yêu.

Càng thương hắn lại càng sợ hãi, nàng biết chính mình không có khả

năng lưu được nam nhân vĩ đại như vậy, cho nên nàng phải dùng hết cách

để thay đổi hắn, đeo bám hắn dính lấy hắn không để lọt dù chỉ là một tia hở, tuyệt không để cho nỗi sợ hãi trong lòng trở thành sự thật, không

từ thủ đoạn cũng muốn lưu lại hắn, nàng không chiếm được cảm tình người

khác cũng mơ tưởng được.

“Ngươi đều có thể không hề áy náy nói yêu nàng, làm sao có thể cùng

nàng không có vấn đề gì? Nếu không nàng dụ dỗ muốn câu dẫn ngươi, đem

ngươi đầu óc mê muội choáng váng, ngươi lại quên tồn tại của ta thì như thế nào?”

Tất cả đều là lỗi của Giang Thùy Tuyết, nếu nàng không cho hắn chút

ít ám chỉ, hắn làm sao không có nửa điểm chần chờ bày tỏ yêu thương?

“Đều nói đó là chuyện cá nhân, ngươi còn muốn nháo tới khi nào? Không đem được mọi người tới chế giễu mới cam tâm tình nguyện sao?” Trang Vũ

Hãn vẻ mặt không kiên nhẫn bỏ tay nàng ra, hậm hực hút thuốc.

“Chê cười cái gì? Nàng muốn cùng bạn trai của ta giở trò ám muội, ta

muốn nháo, muốn lớn tiếng ồn ào, làm cho mọi người đến công bằng phân

xử, nhìn xem ai là tiện nhân, ỷ vào một chút tư sắc thông đồng cùng với

nam nhân của ta.” Nàng không ồn ào thì không thể nhẫn nhịn đi, sớm một

chút rời đi Đài Loan.

“Giang Mộ Hạ, ngươi phát điên đủ rồi phải không?! Ngươi lại cố tình

gây sự như vậy, chúng ta liền chia tay, ta rốt cuộc chịu không nổi ngươi tố chất thần kinh ham muốn giữ lấy của ngươi, ngươi quả thực là người

điên.”

“Chia tay?” Nàng rống giọng cười to điên dại, lòng bàn tay đâm sâu vào da thịt chính mình.

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để cho ngươi thuận lợi theo tâm ý của ngươi

cho các ngươi cùng một chỗ sao? Đừng quên chiếc ghế trưởng bộ phận thiết kế sư của ngươi là dựa vào ai duy trì, mẹ ta chỉ cần một câu, đừng nói

là ghế trưởng, ngay cả này phần công tác này của ngươi đều không bảo

đảm!”

“Ngươi……” Hắn thật sự hối hận nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nhưng lại cùng nàng có day dưa liên lụy.

“Ngươi là trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta, trừ phi ta chết, nếu không ngươi cả đời này đều là của ta, ngươi thế nhưng có rất nhiều

ảnh chụp đặc sắc ở trên tay ta nha!” Nàng không sợ hắn không chịu theo.

Mắt lộ những mũi nhọn thống hận Trang Vũ Hãn nắm chặt tay. “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?

“Ta nghĩ như thế nào?” Nàng lại kiều mỵ dựa vào người hắn, một bộ dáng tiểu nữ nhân luyến ái.

“Ta muốn ngươi yêu ta, hoàn toàn quên hồ ly tinh hạ lưu kia, cả đời hứa không cùng nàng lại cùng xuất hiện một chỗ.”

“Làm không được.” Một câu.

Nàng nhất thời mắt hàm lệ thay đổi toàn bộ sắc mặt. “Ngươi dám nói

làm không được, nhất định là nàng còn nói cái gì, ở trên người ngươi hạ

cổ, ta xé nàng, ta muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn, có ta không có nàng, ta muốn xé rách nàng……”

“Ngươi điên đủ không……”

Giang Mộ Hạ giống điên rồi giơ hai tay lên cao, muốn dùng móng tay

bén nhọn xé rách mặt hoa không chút thay đổi của Giang Thùy Tuyết, Trang Vũ Hãn phát hiện ra ý đồ của nàng sức giữ chặt nàng, sau lại vung tay.

Có lẽ bị hành vi điên cuồng của nàng làm cho tức giận đến mất đi lý

trí, cũng có thể là do tức giận đọng lại trong nhiều năm, hắn không chút do dự giơ cánh tay lên, hướng hai gò má của nàng ghen ghét tạt qua, xoá sạch kiêu ngạo bừa bãi của nàng.

Nàng tức thời ngẩn ra, tựa hồ không tin nam nhân hào hoa phong nhã sẽ động thủ, trên mặt truyền đến cảm giác đau nhức nhối mới làm cho nàng

thanh tỉnh, tiện đà ánh mắt chảy xuống lệ, giống như đang nói ── ta là

người yêu nhất của ngươi, ngươi có thể vô tình đối đãi như thế này sao?

Lúc này, mẫu tử Tống Ánh Từ đẩy cửa mà vào, Giang Mộ Hạ lập tức nhận hết ủy khuất chạy vội tới bên người mẫu thân tố khổ.

“Mẹ, ngươi nên vì ta mà làm chủ, Vũ Hãn chỉ vì hồ ly tinh không biết

xấu hổ kia đánh ta, ngươi giúp ta đánh trở về, đem nàng đánh cho không

mặt mũi gặp người.” Cho dù bị thương, trong lòng nàng hận không phải nam nhân làm nàng bị thương tâm, mà là vô tội bên thứ ba.

Nữ nhân làm gì khó xử nữ nhân, chân chính có sai là nam nhân, nhưng

là nữ nhân sẽ không thừa nhận chính mình lưu không được tâm nam nhân,

các nàng thủy chung cho rằng nam nhân yêu nhất là chính mình, nhất thời

bên ngoài là bị dụ dỗ, sai tuyệt đối chính là nữ nhân khác.

Tình yêu làm cho nữ nhân trở nên choáng váng, các nàng tâm mông lung

tăm tối, chỉ nguyện sống ở trong thế giới mà chính mình bện ra, cho dù

tình cảm lưu luyến đã xuất hiện vết rách, vẫn nghĩ đến dụng tâm may vá

liền có thể trở lại như trước.

Nhưng mà không có yêu chính là không có, cưỡng cầu đi nữa cũng không

được gì, bất quá chỉ khiến cho chính mình bị thương càng sâu, ngừoi

không biết buông tay nhất định sẽ chịu khổ, khiến cho hai người đều bị

thương, không thể giải thoát.

“Ai dám đánh nữ nhi ta? Có ph