
ng lực nấu cơm
của các nàng cũng không kém, thích những món thanh nhã, tính lười cũng
là một cái so với một cái kiên cường hơn, thường thường đem công tác
phòng bếp quăng cho hắn bỏ chạy, còn chỉ định dinh dưỡng, độ lửa, khẩu
vị.
Thật sự, hắn cũng không muốn tự xưng là bậc thầy, khả năng trù nghệ
siêu phàm chính là như vậy mà tôi luyện ra, các món ăn khắp quốc gia đều có lúc đọc lướt qua, bánh trung thu tôm hắn làm ngay cả mọi người ở
Thái Lan cũng bật ngón tay cái tán thưởng.
Đường Thần Dương cũng không phủ nhận hắn là kẻ tiểu nhân, bất quá là
cái loại phi thường quang minh chính đại, hắn cố ý khi rán trứng chỉ
vàng 1/2, làm cho mùi cùng lòng đỏ trứng bên trong đồng thời chảy ra,
thật sự là khẩu vị mê người.
Không mấy người chịu nổi dụ hoặc, khi mùi hương tô canh thịt trứng
viên tiếp xúc với x hàm răng thịt viên '>, nó rất nhanh biến mất ở bên
trong cánh môi hoa hồng sáng bóng, hương canh thịt ở bên trong khoang
miệng bùng phát đi ra, ngay cả Phật tổ cũng nhịn không được muốn chiêm
nghiệm.
Rất muốn nói không đói bụng Giang Thùy Tuyết không chút chí khí nâng
lên phần cơm, không cần ai uy một ngụm lại tiếp thêm một ngụm, uống một
nữa thì khẩu vị bị kích thích bởi món canh cá, cảm giác đói khát ngay
lập tức đã bị kích phát đi ra, nàng phát hiện chính mình thật sự đói
muốn chết.
“ Tướng ăn thật khó xem.” Hắc khuôn mặt xán lạn tươi cười trong mắt
lại lộ rõ một tia nhu ý, Đường Thần Dương rút ra mảnh khăn giấy nhẹ
nhàng lau một bên khóe miệng nàng.
Nàng liếc mắt sang một cái, “Ai cần ngươi lo.”
“Ta mới không nghĩ quản ngươi, ta ưa bị quản.” Trời sinh mệnh nô tài, sửa cũng không thể đổi được.
“Ngươi bị cuồng ngược đãi?” Nhìn khuôn mặt tuấn dật ( anh tuấn + tài giỏi ) kia, má đào tuyết trắng nõnkhông tự giác phiếm hồng.
Nam hài xinh đẹp. Nàng ở trong lòng nghĩ.
“Không, ta là đứa nhỏ lớn lên trong gia đình bất hạnh, ta khát vọng ấm áp.” Nói xong, đôi mắt hắn thế nhưng lại ứa lệ.
Ăn đến một nửa da mặt nàng bỗng chốc co rúm một chút. “Tiểu Dương, ngươi đang làm cái gì?”
Chiếc đũa có thể làm hung khí đi! Đầu của hắn gần ngay trước mắt.
“Ta thiếu tình thương của mẹ.” Hắn dõng dạc nói, cọ nha cọ giống như trở lại lúc ban đầu trong ── tử cung.
“Ta không phải mẹ ngươi.” Mặt nàng không khống chế được bừng đỏ, khuôn mặt nóng lên.
“Mẹ ta ở thiên đường.” Hưởng phúc.
……
Nàng có thể nhẫn tâm đẩy một đứa nhỏ không có mẹ ra sao?
Đáp án là không được.
Nhưng là người này tựa hồ có điểm đắc ý vênh váo, lợi dụng tính tình
tốt của con nhà người ta làm chuyện tùy tiện, lấy ngực làm gối ôm an ổn, nét mặt lộ vẻ mỉm cười hưởng thụ cảnh đẹp hai vú vây quanh, hai mắt
khép hờ bắt đầu mộng xuân.
“Tiểu Dương.”
“Ân?”
“Bị tập hồ sơ gõ vào trán có thể đau hay không?”
“Đương nhiên sẽ.” Giọng nói thật dễ nghe, thanh nhã nhẹ nhàng hương thơm của cơ thể.
“Muốn thử xem xem hay không?”
“Cũng không phải đứa ngốc, ai sẽ……” Hắn chợt cảm thấy có chỗ nào
không đúng, mạnh mẽ mở mắt ra, chỉ thấy tập hồ sơ chính diện theo đến,
hắn vội vàng tránh ngay.
“Oa! Ngươi đùa thật a! Mạng nhỏ này của ta thế nhưng là thực đáng giá.”
Thiếu chút nữa chết oan chết uổng, a di đà phật.
Giang Thùy Tuyết sắc mặt đông lạnh, “Ta còn không có tha thứ cho
ngươi chuyện lúc trước gạt ta, ngươi được tiện nghi còn khoe mã.”
“Cái gì?! Tâm của ngươi sao nhỏ nhen như vậy, còn ghi hận.” Quả nhiên là nữ nhân, lòng dạ hẹp hòi.
“Đường Thần Dương ──” Hắn làm cho người ta muốn sử dụng bạo lực.
Hắn một bên cười một bên nhẹ nhàng làm bước động tác lướt. “Không thể trách ta, ta chưa từng nói qua ta là nữ nhân, ta chỉ là có sở thích mặc nữ trang là cổ quái, là hai mắt ngươi lừa gạt ngươi.”
“Ngươi……” Nàng nói không nên lời phản bác, hắn thật sự thật đẹp, mặc cho ai cũng sẽ hiểu lầm.
“Tiểu Tuyết bảo bối, có sai sẽ thừa nhận, đừng cứng rắn ㄍ ^_^ ㄥ,
giống ta nếu có lỗi thì đều nhận sai, ngươi tốt nhất hãy hướng theo ta
học tập.” Hắn nhân cơ hội từ phía sau ôm lấy nàng, ở bên má trộm hôn.
“Phải gọi tỷ tỷ, ta so với ngươi lớn hơn năm tuổi, còn có không được
hở một chút lại ôm ta, trộm hôn ta, tật xấu của ngươi cần phải sửa.”
Nàng muốn tránh thoát, lại ngoài ý muốn phát hiện cánh tay hắn mạnh kinh người, tương đối rắn chắc.
Đường Thần Dương cười gian hôn trụ môi của nàng, sau đó nhẹ nhàng vô
lại nói thốt lên lời làm cho tâm nàng rơi vào nhộn nhạo ──
“Ta không ngại làm nên một đoạn tỉ đệ luyến ái.”
“Ta sợ bóng tối.”
“Không được.”
“Ta có chứng sợ hãi không gian kín.”
“Vẫn là không được.”
“Quái thú sẽ ăn thịt người.”
“Ngươi so với quái thú còn đáng sợ hơn.”
“…… Ta quen giường.”
“Quen giường……”
Nàng giống giường sao?
Giang Thùy Tuyết nhìn nam hài tóc so với nàng còn dài hơn, một cỗ cảm giác vô lực thật sâu từ đáy lòng tản ra, đối với cá tính cá chạch trơn
trượt của hắn hoàn toàn cam chịu bó tay, ngược lại còn bị ăn gắt gao.
Từ sau khi biết được giới tính của Đường Thần Dương, nàng thật sự cự
tuyệt yêu cầu cùng phòng, cũng xuất ra tác phong thủ đoạn mạnh mẽ ba lần bảy lượt, hắn mới ủ rũ nói câu ngủ ngon, hắn một bộ dáng như thế kia