
giống như mất cơ hội sống còn, làm cho nàng cảm thấy chính mình thực sự
rất tàn nhẫn.
Nhưng là không nghĩ tới hắn căn bản là con gián không đánh chết,
miệng oán niệm nàng không có lương tâm, thấy chết mà không cứu, nhưng
trong lòng thì lại có tính toán khác, chưa lúc nào từ bỏ ý định muốn
trộm leo lên giường của nàng.
Nàng khóa lại, thiên chân vạn xác, sợ có người “Đi” lộn phòng, nàng
kiểm tra đi kiểm tra lại vài lần, xác định không thể từ bên ngoài mở cửa phía sau ra, nàng mới an tâm leo lên giường, tiến vào mộng đẹp.
Ai mà biết được nửa đêm tỉnh lại cảm thấy một trận tê dại, mơ mơ màng màng còn chưa kịp thanh tỉnh, một lực đè không tính là nhẹ hướng nàng
đánh tới, cho đến khi nàng phát hiện đã xảy ra chuyện gì, thì hắn nhanh
tay lẹ chân đã lột sạch quần áo toàn thân của nàng, khiêu khích nàng ý
loạn tình mê, không để cho nàng kịp nói lời cự tuyệt.
Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ cùng với một nam hài so với
chính mình còn nhỏ hơn lại phát sinh quan hệ, lúc ấy nàng chỉ cảm thấy
trong đầu trống rỗng, từng đợt sóng nhiệt từ nửa người dưới đánh úp lại, nàng có loại choáng váng khoái cảm không nói nên lời, bên trên hắn ra
sức tiến lên đạt đến hạnh phúc đỉnh điểm.
Cho dù chuyện như vậy phát triển không tính là lưỡng tình tương duyệt ( hai bên người inh ta nguyện ), nàng cũng chỉ có thể coi là ỡm ờ, nhưng thật sự không thể phủ nhận hắn
có một lực hấp dẫn mị hoặc lòng người, một khi bị dính phải, liền không
thể lại cũng không muốn rời đi.
Nam hài tử ngày nay thể lực đều tốt như vậy sao? Nghỉ ngơi không đến
10 phút lại muốn hồi trận rồi, nàng không có cơ hội cự tuyệt, mỗi hồi
định mở miệng nói câu, “Không……” Hắn lập tức nhiệt tình che lại miệng
của nàng, lấy hành động chứng minh nàng trong miệng kỳ thật chính là
khẩu thị tâm phi ( miệng nói một đằng – trái tim lại khác ), thân thể của nàng thập phần nóng bỏng nghênh đón.
Tỉ đệ luyến, nàng có thể tiếp thu sao?
Có thể sao?
Chênh lệch năm tuổi là một vách ngăn xa xôi, là khoảng cách ngăn cách hai người, ánh mắt thế tục như một mũi kiếm đâm vào người, và nàng cũng không đủ dũng khí để đối mặt.
Huống chi hắn còn trẻ như vậy, tâm tính không chừng chỉ là nhất thời
hưng phấn muốn chơi đùa thứ mới mẻ không cho là sự thật, có lẽ hắn chính là muốn tìm kiếm kích thích, đem những nữ nhân lớn tuổi trở thành một
loại khiêu chiến, ít lâu sau thấy không thú vị, liền trở lại với thế
giới của hắn.
Nghĩ đến này, Giang Thùy Tuyết trong lòng thật sự đau xót, nàng phải
cố sức dùng lực đè lại ngực, há miệng hô hấp mới cảm thấy đỡ ít nhiều.
Kỳ thật nàng so với ai khác rất sợ bị tổn thương, một đoạn cảm tình
cùng Trang Vũ Hãn kia nàng đau suốt một năm trời mới có thể chậm rãi
phai nhạt, nàng đối với tình yêu thực chấp nhất, cũng thật cẩn thận, một khi yêu thượng chính là cả đời, trừ phi đối phương phản bội.
Trang Vũ Hãn làm nàng thất vọng rồi, đem nàng bị thương khiến cho
nàng sợ hãi tình yêu, không còn có thể tin tưởng vào nhũng hứa hẹn vĩnh
hằng, bây giờ đây đối với con đường tình tự này nàng trở nên thật nhát
gan, muốn lùi bước, không nghĩ lại đi nếm thử tư vị đau lòng thêm một
lần nào nữa.
“Thần Dương, đem tay ngươi đi ra.” Tinh lực không khỏi rất tràn đầy đi, hắn không biết mệt là gì sao?
“Ngô ~ yêu, đừng như vậy rất tàn nhẫn với ta, ta đã muốn nghẹn mười
chín năm, ngươi phải thông cảm tha thứ cho khuê nam đói khát.” Hắn nghĩ
trước phải uy dã thú trong cơ thể ăn no, nó đói bụng thật lâu thật lâu.
Nếu không có cái bàn tay hắn không an phận thăm dò tới lui bên dưới
đùi nàng, nàng cơ hồ muốn vì giọng nói bất mãn của hắn mà cười ra tiếng. “Trời đã sáng, ta nên đi làm.”
“Cái gì! Trời như thế nào như vậy liền sáng.” Hắn mới díp mắt một chút mà thôi, thời gian liền như tên lửa phóng qua ấy.
“Không tính, không tính, ta không có nghe thấy tiếng gà gáy, rèm cửa
sổ bên ngoài chính là buổi tối, chúng ta tiếp tục chuyện của mình đi.”
Đường Thần Dương tính xấu lại trẻ con lắm, ôm thân thể bóng loáng nõn nà cẩn thận lại cắn lại cắn, giống như hắn chưa được ăn no, không đem
được xương cốt thắt lưng của nàng nuốt hết thảy vào trong bụng thì mới
cam tâm.
“Trong thành thị không có gà.” Nếu muốn nghe tiếng gà gáy, bọn họ cả đời cũng rời không được giường lớn dưới thân.
“Nhà của ta cứ canh ba chẳng phân biệt được sớm muộn gì thì bọn gà
trống đã lấy hơi thét vang bốn bề, còn có lão gà mái suốt mười lăm chỉ
ngày đêm quan tâm tới việc đẻ trứng .” Cho nên nhà bọn họ nhiều nhất
chính là trứng gà tươi mới.
“Nơi này không phải nhà ngươi.” Nhìn trần nhà, nàng nhẹ giọng nói.
Hắn bừng tỉnh ngốc một hồi rồi kêu, “Nha! Ngày mai đi mua hai con trở về, chúng ta mỗi ngày đều có trứng ăn.”
“Vì sao là ngày mai?” Nàng hỏi.
“Bởi vì hôm nay nghỉ.” Hắn nhếch miệng cười, dịch qua hôn trụ lên môi anh đào khẽ mở.
Hôm nay không có nghỉ. Thân thể tối thành thực của Giang Thùy Tuyết
sau khi bị hắn hung hăng lăn lộn một hồi, vẫn là lôi kéo hắn đứng lên
làm một phen động tác rửa mặt chải đầu, thay đổi trang sức, dùng khăn
voen cao che khuất cổ trắng thoát không