
ọi người đều nói, hắn không sai, không sai, giọng điệu cứ như trừ Lương Đông Vân ra cô không thể gả cho ai ấy.
Cô khó chịu ra sức suy nghĩ—- Aizzz, cũng đúng. Thật sự là không có ai khác.
Nói chuyện với ba mẹ xong, Trần Hải Nguyệt tắm rửa sạch sẽ, thu dọn lung tung rồi lăn lên giường.
Cái giường này cô ngủ một mình hơn ba năm rồi, tại sao đêm nay lại đột nhiên cảm thấy…. trong lòng, rất, khác….
“Phì phì, nghĩ cái gì chứ,” Trần Hải Nguyệt bị suy nghĩ của mình dọa, lầm bầm nằm xuống, “Chẹp, ngủ một mình thoải mái biết bao….”
Cô là loại người có chuyện gì trọng đại cũng phải đợi đến lúc tỉnh ngủ hẵng nói….
Love his mother who who who. Ngủ ngủ….
Chăn ấm dần lên, buồn ngủ nhanh chóng đánh úp….
Đang lúc cô mơ mơ màng màng tiến vào giấc mộng đẹp, điện thoại lại vang lên.
Lười mở mắt, sờ soạng nhận máy.
“Alo…” giọng nói mơ hồ mê sảng….
Giọng nói của Lương Đông Vân trong bóng đêm im lặng lộ ra vẻ khoan khoái khó nói nên lời: “Ngủ rồi à?”
Trần Hải Nguyệt díp hết cả mắt, cào cào tóc: “Ừm. Anh chưa ngủ à?”
“Anh không ngủ được.”
Cô nghe vậy, nhếch miệng trêu chọc: “Không quen ngủ với mẹ sao?”
Hôm nay Lương Đông Vân về nhà thăm mẹ, buổi sáng dụ dỗ đủ kiểu cô cũng sống chết không chịu đi.
“Không phải. Anh đang suy nghĩ.” Hắn cười giảo hoạt.
“Nghĩ cái gì?” Có vài người trí nhớ kém, thấy hổ trong hang còn thích nhảy vào.
“Nghĩ, không biết em có nghĩ đến anh không…”
Hey…
Trần Hải Nguyệt cứng người.
Nghe thấy tiếng cười cố ý nén xuống thấp nhất của Lương Đông Vân, cục nghẹn mang tên không cam lòng trồi lên họng.
Cô phục hồi tinh thần, hắng giọng, lấy giọng ngọt như đường uốn éo: “Vậy bây giờ, anh an tâm ngủ được rồi đó.”
Dọa ai? Hừ hừ, ai sợ ai.
Mẹ Lương Đông Vân vừa đi tới phòng khách, chứng kiến đứa con mình đang đứng sát cửa sổ sững sờ, vẻ mặt vi diệu trước đây chưa từng thấy.
Hắn quay đầu nhìn mẹ mình, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói vào điện thoại: “Đừng cúp, đợi anh một tẹo, anh bình tĩnh một chút.”
Giọng mẹ Lương Đông Vân cũng cùng lúc truyền đến tai Trần Hải Nguyệt: “Đông Vân, đến thư phòng, chúng ta nói chuyện.”
Được rồi, đêm nay, mọi người không cần ngủ…
Sau một màn đấu đá, Trần Hải Nguyệt cuối cùng cũng thoát khỏi hàng ngũ đại quân thất nghiệp mênh mông cuồn cuộn.
Công việc mới là viết kịch bản truyện tranh, chủ yếu là SoHo, không bị quản lý, không phải họp hành buổi sáng, quả thực rất phù hợp với mục tiêu cuộc đời hết ăn lại nằm của cô.
Làm xong thủ tục nhậm chức, nhìn thời gian vẫn còn sớm, liền hẹn Quan Nhung đi dạo phố.
“Ăn mừng mày tìm được việc làm mới,” Quan Nhung giơ túi lớn túi nhỏ trong tay lên, “Đi uống cốc cà phê đi.”
Vì thế, hai người nghênh ngang vào quán cà phê ở gần đó.
“Ô á ớ, trái đất thật là tròn….” Quan Nhung vừa bước chân vào cửa đã cười hì hì nói nhỏ với Trần Hải Nguyệt.
Trần Hải Nguyệt không hiểu: “Làm sao?”
Quan Nhung đánh mắt ra phía cửa sổ …
Ack, Trịnh Phi.
Trần Hải Nguyệt còn chưa kịp rối rắm, Trịnh Phi đã ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, thấy hai người đứng ở cửa, cười ngoắc bọn họ lại.
Quan Nhung kéo Trần Hải Nguyệt đi qua chào hỏi: “Thật khéo quá.”
“Đúng vậy, cùng ngồi đi.” Trịnh Phi cười ôn hòa, cất tài liệu với laptop trên bàn đi.
Bọn họ cũng không ngại ngùng gì, ngồi xuống gọi đồ uống.
“Ha ha, Trịnh Phi, anh trốn việc sao?” Trần Hải Nguyệt trêu ghẹo, “Cẩn thận em đi mách.”
“Anh đến đây bàn công chuyện, xong việc thì vào đây nghỉ ngơi chút, nhưng đừng có mách anh, báo hại anh thất nghiệp anh tới tìm em đòi cơm.” Trịnh Phi mỉm cười đáp.
Ba người bắt đầu hi hi ha ha, cười cười nói nói.
“A, đúng rồi, Trần Hải Nguyệt,” Trịnh Phi đột nhiên nhớ ra, “Em tìm được công việc?”
Trần Hải Nguyệt cười xấu hổ: “Ack, tìm được rồi. Chuyện lần trước, ngại quá…”
“Không sao, không có gì, em đừng để trong lòng, tìm được là tốt rồi. Oài ôi, bọn em mua nhiều vậy, nguyên một đại đội luôn.” Trịnh Phi nhìn đống túi xách đồ sộ, vô cùng xúc động.
Quan Nhung đột nhiên úp mặt xuống bàn cười như điên.
Hai người không hiểu gì nhìn nó.
“Ha ha ha, không có gì, không có gì, đột nhiên nhớ tới tin vắn trên mạng hôm qua An Linh gửi cho tao thôi.” Quan Nhung cười đến nỗi tay run rẩy, mở túi ra lấy một tờ giấy nhớ ra cho bọn họ xem:
Người = ăn cơm + ngủ + đi làm + đi chơi; heo = ăn cơm + ngủ.
• Người = Heo + đi làm + chơi, Người – chơi = heo + đi làm
==> Người không biết đùa = heo đi làm.
• Đàn ông = ăn cơm + ngủ + kiếm tiền
• Đàn ông = heo + kiếm tiền, đàn ông – kiếm tiền = heo.
==> Đàn ông không biết kiếm tiền bằng heo.
• Phụ nữ = ăn cơm + ngủ + tiêu tiền.
• Phụ nữ = heo + tiêu tiền.
• Phụ nữ – tiêu tiền = heo.
“Cho nên?” Trần Hải Nguyệt không nói gì nhìn Quan Nhung cười đến run cả người, nói ra tiếng lòng của quần chúng.
“Cho nên,” Quan Nhung nghiêm túc nhìn Trịnh Phi, “Kết luận là, phụ nữ không tiêu tiền bằng heo.”
Trịnh Phi ngẩn ra, lập tức cười ha ha, “Có lý.”
Trần Hải Nguyệt liếc nó một cái: “Nhung Nhung, chữ mày xấu quá.”
Trịnh Phi nhìn tờ giấy Quan Nhung đưa ra, đờ ra mọt chút, sau đó cười nhàn nhạt: “Nghe nói, m