Polaroid
Nắm Tay Sai, Gả Đúng Người

Nắm Tay Sai, Gả Đúng Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324470

Bình chọn: 9.5.00/10/447 lượt.

ng An Linh, Trịnh Phi và Ngôn Tể Thời là đồng nghiệp ở chung nhà, Lương Đông Vân có vẻ rất thân với Ngôn Tể Thời… Oa, rối rắm quá, vẽ sơ đồ quan hệ thì có bao nhiêu cái mũi tên nhỉ.

Lương Thần uống một ngụm nước, không nói tiếp.

Trần Hải Nguyệt biết mình vừa nói chuyện chán ngắt, cẩn thận thăm dò thêm một câu: “Em có thân với Hàn Nhạc Nhạc không?”

Lương Thần cười, “Em đến chỗ bạn bè anh em tụ tập ăn cơm vài lần, có gặp chị ấy.”

“…..À, nhắc mới nhớ, ngày trước Trần Hải Nguyệt chủ biên tờ tạp chí viết tay ở ban chúng ta đó,” Giữa lúc nhạc dừng, giọng Hàn Nhạc Nhạc có vẻ lớn hơn thường ngày, “Tôi nhớ có lần còn nhắc tới Ngôn Tể Thời phải không? Còn có vài lời nhận xét khá thú vị, anh nhỉ?”

Trịnh Phi mỉm cười gật đầu…

Ngôn Tể Thời nhìn về phía Trần Hải Nguyệt, tò mò hỏi: “Nói lại tôi nghe được không.”

Trần Hải Nguyệt không nói gì, bối rối cười cụp mắt xuống, trong lòng điên cuồng mắng Hàn Nhạc Nhạc: Nếu cô không nhắc tới thì tôi cũng quên mất chúng ta không đội trời chung rồi! Đạp chết cô!

“Mặt mũi sáng sủa, thanh lịch, cao quý…” Hàn Nhạc Nhạc cười ngây thơ, nhấn mạnh từng chữ…

Ngôn Tể Thời nghe thế nhe răng ra cười, dưới ánh đèn mờ mờ lại càng thêm quý phái….

Lương Đông Vân nắm chặt cái cốc trong tay, không chớp mắt, cười nói: “Đánh giá cao thật đó.”

Lương thiếu gia, anh đừng có cười như vậy, sợ lắm!

Trần Hải Nguyệt run rẩy, vội cười trừ: “Tuổi trẻ ngông cuồng, mạo phạm rồi, thứ lỗi thứ lỗi…”

Lương Thần cười gian trá, lén nói với Trần Hải Nguyệt: “Chị dâu, nghe vậy là biết quan hệ của chị với Hàn Nhạc Nhạc thế nào rồi.”

Rất rõ ràng = =…

Trần Hải Nguyệt bất đắc dĩ thì thầm bên tai cô: “Bọn chị vốn hay bất đồng ý kiến. Ba cô ta ngày trước làm thầy giáo trong trường, cho nên lúc nào cũng ra vẻ nghiêm túc lắm.” Còn chơi trò tiểu nhân mách lẻo nữa, tức = =…

Hồi trung học, Trần Hải Nguyệt vốn đơn giản chỉ muốn viết báo chia sẻ với bạn bè thân thiết. Sau đó bị thầy chủ nhiệm tịch thu một số “Bát quái đến đây”, báo hại cả lớp bảo An Linh, Quan Nhung, Vương Ti Nhã và cô là “Lưu manh không ra lưu manh, học trò không ra học trò.” Ha ha ha….

Chỉ lát sau, Lương Thần đã bị bạn bè kéo đi hát, Trần Hải Nguyệt đành phải ngay ngắn ngồi đó, im lặng chịu đựng “áp suất thấp” của Lương Đông Vân…

“Lương Đông Vân, anh có tham gia tiệc mừng kỷ niệm công ty của mẹ anh không?” Hàn Nhạc Nhạc đặt cốc xuống, hào hứng tán gẫu.

“Chắc có.” Lương Đông Vân cười khẽ, trả lời xong, quay đầu lại nói với Trần Hải Nguyệt, “Quảng cáo mới của “Nhất Chi Vân” là do Hàn Nhạc Nhạc lồng tiếng.”

Hử, đây là… giải thích hả? Cô có hiểu lầm gì đâu…

Trần Hải Nguyệt bật cười.

Cô chẳng có chủ đề gì để nói, vì thế từ đầu đến cuối chỉ im lặng mỉm cười, uống nước, nghe người ta hát hò…

Hàn Nhạc Nhạc tiếp tục cười nói: “Đừng cười em mà, chỉ là mời hữu nghị vậy thôi. À, đúng rồi, anh, nghe bảo anh giúp mẹ Lương Đông Vân tìm biên tập viên sao rồi?”

Nghe câu này, Trần Hải Nguyệt quay đầu nhìn Trịnh Phi, thích thú nhíu mày cười. Hóa ra đây là nguyên nhân mà anh ta bảo là “Người quen nhờ giúp”….

Một lon nước chắn trước tầm mắt cô, hơi thở ấm áp của Lương Đông Vân thiêu đốt lỗ tai của cô: “Đừng mải hóng chuyện không thế.”

Trần Hải Nguyệt cứng nhắc nhận lon nước, cúi đầu cắn ống hút.

Trịnh Phi cười áy náy, cầm cái cốc lên uống một hơi cạn sạch, giọng nói mềm mỏng: “Có nhờ vả vài người, nhưng mà vẫn chưa được…”

“Anh à, lúc nào anh cũng chậm nửa bước…” Tiếng cười của Hàn Nhạc Nhạc hơi ngượng ngịu, “Lương Đông Vân, nhờ anh cáo lỗi với mẹ anh hộ em nhé, em sẽ lưu ý tìm người…”

“Cảm ơn.” Lương Đông Vân hờ hững đáp lại, tay trái không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đặt lên bàn tay của Trần Hải Nguyệt…

Vòng cung phản xạ siêu lớn của Trần Hải Nguyệt còn chưa kịp đưa thông tin “Đụng tay đụng chân” này lên não, trong đầu cô đang còn bận sắp xếp lại mấy mũi tên tán loạn trong sơ đồ quan hệ…

Ừm, kết luận tạm thời như này, quan hệ giữa Lương Thần với Ngôn Tể Thời rối tơ vò; Trịnh Phi với Hàn Nhạc Nhạc có Tư Mã Chiêu chi tâm; cuối cùng, Hàn Nhạc Nhạc, cái con mụ cả ngày tự kỷ này, rõ là Hạng Trang múa kiếm…

[ Tư Mã Chiêu chi tâm: Trong câu, dã tâm của Tư Mã Chiêu, ai cũng biết… Ý bảo là quan hệ quá rõ ràng rồi…

Hạng Trang múa kiếm: Bề ngoài có lý do chính đáng nhưng thật ra có dụng ý khác'>…

Vàng 24k không pha, đích thị Hồng Môn Yến…

[ Hồng Môn Yến = bữa tiệc lành ít dữ nhiều ạ'>…

Bởi vì ký túc xá trường Lương Thần sắp đóng cửa, không khí vui vẻ của bữa tiệc phải sớm chấm dứt.

Trắc trở mãi cuối cùng cũng về được đến nhà, Lương Đông Vân mở lap ra xử lý công việc, Trần Hải Nguyệt cũng đặt máy đối diện với anh, thỉnh thoảng nhìn anh làm việc, mười ngón tay cũng chém nhiệt trên bàn phím, group chat quen thuộc dày đặc chữ tường thuật lại cuộc gặp mặt hôm nay…



Ta là Trần Hải Nguyệt: Xong rồi đó, bọn mày chém thoải mái đi.

An Phù Sinh: Cái con Hàn Nhạc Nhạc này…. Đánh người không khó, khó nhất là đánh xong nó vẫn không chừa! Có điều vẫn phải nói, không phải nó lúc nào cũng nghếch mặt lên trời sao, chẳng biết nhận Trịnh Phi l