
ừng
trong đầu đang ong lên vì tức giận.
Hai cây bạch quả ở sau lầu Thúy Hoa đã bị mùa đông tàn
phá, lá rụng trơ trụi, không thể không khoe mình trong tư thế khỏa thân. Nếu
cây bạch quả kia cũng phân chia đực cái, mà hai cây này lại đúng là một đực một
cái, thì đúng là chuyện cực kỳ xấu hổ.
Tô Kỳ nói: “Nhan Tống, kia không phải là nhật ký của
cậu đúng không?”
Tôi nói: “Mình…”
Cô ấy nói: “Mình nghĩ cậu là ngoại lệ, không ngờ ngay
cả cậu cũng bị nhan sắc của Lâm Kiều mê hoặc.”
Tôi nói: “Mình…”
Cô ấy nói: “Không, đây không phải sự thật.”
Tôi nói: “Mình…”
Cô ấy nói: “Nói cho mình biết, cuốn nhật ký kia không
phải của cậu, cậu cũng không thích Lâm Kiều.”
Tôi nói: “Mình…”
Cô ấy bịt lấy lỗ tai: “Mình không muốn nghe, mình
không muốn nghe, nhất định là cậu gạt mình, cậu là bạn bè tốt nhất của mình và
Lâm Kiều.”
Tôi khổ sở nhắm mắt nói: “Bạn học à, bạn có thể chờ
mình phát biểu xong ý kiến được không?”
Bây giờ nhớ lại, khi đó tôi thực ra có thể hoàn toàn
phủ nhận, vì trên cuốn nhật ký cũng chẳng hề có đại danh Nhan Tống. Nhưng trên
thực tế tôi đã dũng cảm thêm mắm thêm muối thừa nhận, tôi nói: “Tô Kỳ, mình
thích Lâm Kiều một năm ba tháng hai mươi mốt ngày rồi, cho nên về sau đừng có
ngớ ngẩn nữa. Lâm Kiều bảo mình đi theo hai người, để cậu ta vui vẻ cậu cũng
phải giả làm vợ hiền để cho mình đi theo. Mình là bạn của Lâm Kiều, đúng, nhưng
tình bạn so với cậu còn kém một chút, cậu cũng rất thích mình phải không, thực
ra mình cũng nhìn thấy được. Ba chúng ta quan hệ như vậy, lại còn chơi với
nhau, đến lúc đó cậu bị mình dồn đến góc tường thì làm sao bây giờ?”
Cô ấy sửng sốt trong chốc lát, lông mày giãn ra, cười
lạnh một tiếng: “Cậu cũng đánh giá bản thân quá cao rồi, cậu cho rằng có thể
dồn tôi đến góc tường sao?”
Thực ra tôi cũng hiểu được chỉ bằng tôi không thể nào
dồn cô ấy đến góc tường, nhưng thua người không có nghĩa là thua trận, vì thể
diện, vẫn miễn cưỡng vực dậy tinh thần: “Cũng khó nói.”
Mặt cô ấy vừa đỏ vừa trắng, lại cười lạnh một tiếng:
“Quả nhiên là mười sáu tuổi đã sinh con, thật không biết xấu hổ. Cậu muốn dồn
tôi đến góc tường cũng phải có bản lĩnh, cậu có bản lĩnh gì đây? Chi bằng nói
xem khi mười sáu tuổi cậu đã cùng với ai mà sinh ra đứa con vô loài?”
Nói đến thứ tình yêu này, thật là có thể làm cho một
cô gái trường kỳ thi trượt ngữ văn trong chớp mắt trở thành một cao thủ hùng
biện.
Tôi học cô ấy cười lạnh một tiếng: “Nếu tôi nói Lâm
Kiều chính là cha của con tôi thì sao?”
Sắc mặt Tô Kỳ xám ngắt, hồi lâu cắn răng nói: “Nhan
Tống, chuyện này không phải chuyện có thể bậy bạ lung tung.”
Tôi nói: “Ha ha, quả thật tôi chỉ nói lung tung thôi.”
Cô ấy bị sự vô liêm sỉ của tôi đánh bại, giẫm lên đám
lá mùa đông khô héo chạy mất.
Mối thù của tôi và Tô Kỳ liền như vậy mà thành. Tôi
vốn chỉ nghĩ, làm cho cô ấy biết rằng tôi có tình ý với bạn trai của mình, sẽ
làm cho cô ấy nâng cao cảnh giác, nhanh chóng đem Lâm Kiều cách xa tôi ra.
Nhưng cô ấy lại làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, duy nhất là vào nhà vệ
sinh cũng không bao giờ tay trong tay đi cùng tôi nữa.
Không lâu sau, trong trường ồn ào huyên náo đồn, nói
có một em học năm thứ nhất đang điên cuồng theo đuổi Tô Kỳ, ý đồ làm ly gián
cảm tình Lâm – Tô. Đàn em này tuy rằng bộ dạng không bằng Lâm Kiều, nhưng tướng
mạo lưng hùm vai gấu, đường hoàng dễ nhìn, dư luận cảm thấy, cho dù Tô Kỳ bỏ
Lâm Kiều đến với đàn em này, cũng không tính là thỏa hiệp với thẩm mĩ đại
chúng, vì thế, trong những cuộc tranh cãi có rất nhiều bên đứng về phía người
thứ ba.
Tô Kỳ không rõ ràng từ chối sự theo đuổi của đàn em.
Mỗi buổi sáng đến sớm tự học, đều có một bông hoa hồng được gửi đến chỗ ngồi
của cô ấy. Thông qua lớp giấy bóng kính được gói tỉ mỉ ngoài bông hoa hồng, các
bạn học nhận định đây tất nhiên không phải là hoa hái trộm trong vườn trường mà
là dùng nhân dân tệ mua ở cửa hàng bán hoa, lập tức bị sự si tình của cậu ta
làm cho cảm động, dư luận dần dần đứng về phía cậu nam sinh lưng hùm vai gấu
này.
Lâm Kiều vẫn hoạt động theo đúng như lịch trình trước
đây của mình, lên lớp, đánh cầu, ăn thịt lợn của tôi vào bữa trưa, cũng vẫn nhớ
rõ mỗi ngày tan học đưa tôi về nhà, cái chính là những hoạt động này không còn
sự có mặt của Tô Kỳ.
Tôi nói: “Cậu với Tô Kỳ sao lại thế này?”
Anh ta quăng cho tôi quả bóng, xoay người cầm lấy chai
nước khoáng, uống một ngụm lớn, khẽ nhíu mày nói: “Không có gì, chúng tôi chiến
tranh lạnh.”
Tôi nói: “Thế là sao, hai người nên khôi phục quan hệ
đi, đỡ làm mình đứng giữa khó xử.”
Anh ta nhếch mày nói: “Cậu nghe được cái gì rồi? Nói
tôi đã chia tay với Tô Kỳ, bây giờ thực ra đang qua lại với cậu?”
Tôi ha ha cười hai tiếng: “Cậu nắm bắt tin tức cũng
thật là nhanh.”
Anh ta xoay quả bóng trong tay một vòng, cười nói:
“Nhan Tống, chúng ta là bạn bè cả đời, cậu sẽ không vì mấy câu đồn đại này mà
xa lánh tôi chứ?”
Dưới khoảng trời xanh này, anh ta nói, Nhan Tống,
chúng ta là bạn bè cả đời.
Tôi chua xót cười ha ha: “Làm sao có thể, cậu đã nói
đấy, chúng ta là bạ