The Soda Pop
Nạm Vàng Ăn Cỏ Nam

Nạm Vàng Ăn Cỏ Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321621

Bình chọn: 9.5.00/10/162 lượt.

Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang trong phòng, Thư Muội Dao ngậm

nước trong miệng, súc miệng vài cái qua loa rồi nhổ ra bọt kem, lấy tốc độ chạy 100m về phía cửa lớn.

“Đến đây!”

Đây là lần thứ ba trong vòng 10 phút, cô phải chạy tới chạy lui đóng mở cửa.

“Dao Dao thật có lỗi, tớ đang vội!” Chung Hân Di từ ngoài đẩy cửa tiến vào, chạy vào trong phòng, một bên kêu.

“Không sao mà.” Cô đáp lại người đã lao đi không thấy bóng dáng trong không khí, “Đúng rồi, cẩn thận có nước –” Còn chưa khô.

Thư Muội Dao còn chưa nói xong, đã chợt nghe thấy tiếng có người bị trơn ngã sấp xuống. Sàn nhà chấn động dữ dội.

Cú ngã này thật không nhẹ.

Trên tay cô cầm bàn chải đánh răng, tựa vào cạnh cửa, lắc đầu thở dài.

Cái giống mơ mơ màng màng này là tự làm tự chịu thôi, vài phút

trước khi vọt lao ra cửa thì làm đổ cốc nước trên tay mình, cô đã giúp

đỡ xử lý hậu quả, sàn nhà còn chưa khô, đã thấy người này quay về.

“Dao Dao, cám ơn……” Vừa ngã một cú, trên tay trừ bỏ cái cặp công văn, giờ lại thêm một túi da đóng kín, tư thế kỳ quái chạy tới phía cô.

Đại khái là thần kinh của người này đặc biệt vụng về, cô xem Hân Di

trong một chốc mà đá thúng đụng nia, được cái số lần nghe thấy

cô ấy kêu đau lại cực kì ít.

“Nhớ rõ kiểm tra xem có vết thương nào hay không, không cần phải chạy.” Cô bất đắc dĩ dặn dò.

Có được một người bạn cùng phòng vụng về thế này, đối với chuyện cô

bạn quên mang tài liệu, quên mang chìa khóa, ăn cơm quên mang tiền…… Ba lần bảy lượt hết nhận được điện thoại khẩn cầu cứu của cô ấy lại

còn phải giúp mở cái cửa lớn bị khóa trái ở ngoài, thu thập tàn cục

đủ các loại, Thư Muội Dao sớm đã tập nhiều thành thói quen.

Vốn là con gái đầu lòng, cô khá là biết chăm sóc người khác,

nhưng cô không phải là một người vĩ đại với cái não lớn, tất

cả là nhờ nhìn qua nhiều thứ, “cái giống mơ màng” này mà quýnh

lên sẽ phát sinh bao nhiêu chuyện khủng bố ngoài ý muốn, dựa vào tình

nghĩa bạn cùng phòng, một số việc có thể giúp cho da thịt cô ấy đỡ đau

một chút, cớ sao mà không làm chứ?

“1 giờ nữa tớ sẽ ra ngoài, 45 phút nữa cậu về thì xuống tầng dưới nhà Bội Vân lấy chìa khóa nghen!” Cô nhắc nhở cô bạn cùng phòng một lần nữa, người đã làm mất chìa khóa lần thứ n. (Cam: Dạ vâng, và sắp có lần thứ n+1! ^^)

“Ok! 3q! Bye bye ~” Đáp lại cô, là câu trả lời quanh quẩn dưới cầu thang. (aoi: 3q là ‘thank you’)

Lo lắng sẽ nghe thấy tiếng có người ngã cầu thang, Thư Muội Dao làm đà điểu đóng cửa lớn lại.

Sau đó cô đến phòng bếp cầm lấy khăn lau, trở lại hiện trường vụ án

chà lau một hồi, để phòng ngừa cái giống mơ màng đó lại quay về,

gây ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.

Sau khi xử lý thích đáng, trở lại phòng tắm tiếp tục hành trình đánh

răng, đánh răng xong, cô lên ban công, thu lại quần áo đã phơi khô, giữ

lại một bộ để mặc, tiếp theo đem toàn bộ chỗ quần áo đã gấp gọn cho vào

tủ.

Vốn là buổi sáng cô phải đi làm, không được ở nhà, nhưng mà phần kiêm chức quản lý ngắn hạn hôm trước đã làm xong, giờ cô phải đi kiếm

công việc mới. Chút nữa, cô có hẹn, phải đi đến đó phỏng vấn.

Ôm quần áo sạch đi vào phòng tắm, cô bắt đầu cởi áo, quần…… Cho đến khi trần trụi, mở nước ấm, bắt đầu tắm.

Bởi vì công tác thường xuyên bận rộn, trừ phi được nghỉ, Thư Muội Dao rất ít thời gian thảnh thơi, thời gian tắm ngắn ngủi lúc sáng sớm thế

này, đã là một loại hưởng thụ rất lớn.

Cô một bên ngâm nga hát, một tay chà xát đầu tạo ra một đống bọt khí màu trắng.

“ ~ ~ ~ a –” Trong nhà hiện tại chỉ có một mình, cô vui vẻ xướng lên giai điệu cá heo.

A ~ thiên đường trần gian.

Đáng tiếc, khi cô đang đắm chìm trong giai điệu cá heo của mình,

chuông điện lại xuyên qua cửa phòng tắm, chói tai chen vào tiếng ca của

cô.

Cô tạm dừng vài giây, xác định chính mình không có nghe sai, chuông điện xác thực đang kêu.

“Ây dà, chết mất!” Cô vội vàng lau cái đầu đầy bọt xà phòng, tay tùy tiện cầm lấy cái khăn bao lại chính mình, lại lần nữa chạy xuống cửa lớn.

Nhón mũi chân, Thư Muội Dao bước đi chậm lại, toàn thân ướt sũng đi

đến cạnh cửa, dọc đường chú ý đến chân mình đang không ngừng chảy nước

cùng bọt xà phòng xuống sàn nhà, lo lắng chút nữa có người dẫm phải lại

trượt chân.

“Chú ý trên sàn còn ẩm ướt –”

Cô mở cửa ra, tầm mắt theo cái sàn đầy bọt nước di động lên trên, giây tiếp theo, câu chữ cuối cùng biến mất trong không khí.

Cô trừng mắt nhìn cái người ngoài cửa –

Không phải Hân Di.

Đối phương hiển nhiên cũng không dự đoán được sẽ thấy một người con

gái nửa thân trần đi ra mở cửa, giật mình sửng sốt, rồi trên mặt hiện

lên vẻ xấu hổ.

Chung Ấn Nghiêu cứng ngắc tại chỗ trong chốc lát, sau lại phát hiện

đối phương cũng giống mình ngây ngốc một chỗ, đành phải bất chấp khó

khăn, tiên phong đánh vỡ trầm mặc.

“Chào cô, tôi là anh trai của Hân Di……” Ách, anh nhận ra người trước mặt…… Cho nên không phải nhầm nhà rồi.

Hình ảnh trước mắt hại Chung Ấn Nghiêu trong đầu một mảnh hỗn loạn,

trong lúc nhất thời, anh không nghĩ tới nên rời đi hay x