
một mình lẻ loi bên đường.
Món giải khát dùng củ sen nghiền nhỏ ra, cho vào hạt ý dĩ [2'>, hoa sinh, sơn tra, nho khô, vi ngọt nhẹ chứ không ngọt nồng như trà sữa thường
ngày hay uống.
Giữa đêm tối mênh mang, một lúc nào đó, cả một vùng
trời bỗng nhiên rực sáng. Pháo hoa ươm mình nơi mặt đất, vươn mình nơi
không trung, đọng lại trong khoảnh khắc, để rồi chỉ sau một tiếng nổ lớn mọi sắc màu từng có sẽ lập tức tràn ra khắp bầu trời. Hết đợt này đến
đợt khác, những đốm hoa to lần lượt nở bung giữa trời đêm, ánh sáng rực
rỡ, huy hoàng, phồn hoa.
Đang cầm bát đồ uống trong tay, Tần Ương
ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc trông thấy một dải sáng ba màu
đỏ, cam, xanh kéo một đường dài từ mặt đất lên không trung, sau đó vỡ
ra, các sắc màu hòa lẫn trong nhau tạo thành một đám mây sặc sỡ, hòa
cùng những dư âm chưa tan của các đợt pháo trước, biến bầu trời đen thẳm thành một đêm tối huy hoàng.
Ở bên cạnh, Thẩm Tấn mải vẫn chẳng có chút động tĩnh nào, bỗng gọi khẽ một tiếng: “Tần Ương.”
“Ừ?” Tần Ương quay đầu lại, không gian sáng lòa và lấp loáng dư âm hội hè
của pháo hoa, Thẩm Tấn đang nhìn về phía cậu, thật không rõ biểu cảm
trên gương mặt ấy là gì.
“Tôi thích cậu.”
Tần Ương nhìn Thẩm Tấn
trong lúc đó, câu nói vừa dứt, bờ môi khẽ run, đôi mắt đẹp ngày thường
vẫn nhìn thấu tâm tư phái nữ giờ đây lại yên lặng nhìn cậu; trong ánh
mắt chỉ có mỗi mình cậu, cùng với một sự khẩn trương và rất nhiều chờ
mong.
Vì thế, dưới bầu trời hoa khói dâng cao, Tần Ương nở nụ cười, đáp lại cũng khẽ khàng như thế: “Gió lớn quá, tôi nghe không rõ.”
………
Trước Tết âm lịch, công việc bao giờ cũng bề bộn hơn hẳn ngày
thường. Dọn dẹp nhà cửa, quét tước trong ngoài, lại còn vẩy nước khắp
mảnh sân phía trước,… Những điều này đều là tập tục xưa nay ông bà, tổ
tiên để lại cho con cháu cả, có thế nào đi nữa thì cũng phải nghe theo.
Sau khi tình hình sức khỏe khá hơn một chút, mẹ Tần Ương liền xuất viện về
nhà nghỉ ngơi. Giữa phòng khách công việc ngập đầu, bà giơ cao cái chân
băng bó thạch cao trắng toát, ung dung chỉ đạo khắp nơi nơi. Lâu lâu sẽ
không cầm lòng được mà nhìn về phía phòng ngủ, sau đó cả nhà lại được
dịp nghe những lời ca không quên về một thời quá khứ huy hoàng của tường phòng, rằng thì là gạch người ta màu đẹp như thế, xài bền như thế. Trở
về nhà sau đợt công tác xa, ba Tần Ương xăng xái dẫn ngay con trai mình
và Thẩm Tấn lo việc trong việc ngoài, chạy đầu nọ đầu kia. Ba người đàn
ông siêng năng là thế, chăm chỉ là thế, ấy thế mà suýt nữa vẫn bị người
phụ nữ trong nhà dọa sẽ ăn tươi nuốt sống.
Lúc sắp xếp lại tủ sách
thì tình cờ rơi ra một quyển album cũ. Trong đó có ảnh của ba mẹ Tần
Ương chụp lúc còn trẻ, còn có cả nhóc tì Tần Ương ngồi lọt thỏm trong xe kéo, ngây thơ nhìn về phía ống kính, cười khoe hai hàm răng chỉ trông
thấy mỗi màu hồng hồng của lợi.
Thẩm Tấn chỉ vào tấm ảnh, ôm bụng
cười lăn ra, Tần Ương vừa ngượng vừa tức, quay sang nhằn mẹ: “Sao mẹ còn giữ những tấm ảnh này làm gì?”
Mẹ Tần Ương lơ đãng đáp: “Không phải
ảnh chụp rất đẹp sao? Hình của con chụp từ nhỏ đến lớn, mẹ đều giữ lại
cả. Nào, hai đứa qua đây mẹ lật cho xem.”
Cầm quyển album nặng trịch
ngai ngái mùi bụi cũ, lật xem những tấm ảnh ghi lại những năm tháng
thanh xuân khi xưa, mẹ Tần Ương không khỏi đem lòng hoài niệm: “Nhìn
xem, tấm này…Lúc này còn chưa có Tần Tần, dì và ba Tần Tần chỉ vừa mới
bắt đầu qua lại với nhau thôi, ảnh chụp ở trước cửa nhà cũ, phía bên kia kìa, nhưng giờ cũng đã dỡ ra mất rồi.”
Thẩm Tấn vừa nhìn qua đã xuýt xoa kêu lên: “Dì ơi, nhìn trông giống Lương Triều Vĩ và Trương Mạn Ngọc quá.”[3'>
Một nụ cười rạng rỡ hiện ra trên mặt mẹ Tần Ương, bà phất tay bảo: “Làm sao mà giống được, nhìn quần áo này xem, quê mùa muốn chết. Bây giờ mà đem
bỏ ra đường cũng chẳng có ai thèm đến nhặt đâu cháu ạ.”
Lại lật qua
một trang, giai đoạn này Tần Ương đã bắt đầu mọc răng, người cũng từ
trong thùng xe bé tí tẹo mà chạy sang tựa đầu vào cửa đứng làm duyên…Từ
ảnh trắng đen hai màu cũng dần chuyển sang ảnh màu rực rỡ, sau đó là
những năm Tần Ương đi nhà trẻ. Sau đó, lật qua hơn mươi tờ khác, bỗng
hiện ra một vương tử áo trắng cùng cô công chúa bé xúng xính trong chiếc đầm đỏ. Trong ảnh, công chúa và hoàng tử đang đánh nhau, rất hăng hái
lăn xả vào nhau, chẳng khác nào một đôi chuột con đang vật lộn.
Mẹ Tần Ương chỉ tấm hình, nói: “Tấm này là ba Tấn Tấn chụp, sau đó rửa thêm cho nhà dì một tấm.”
Cơ hội đã đến, Tần Ương bật cười một tiếng rõ to: “Người mặc váy này là ai thế nhỉ? Con chẳng nhớ rõ nữa. Nhìn kỹ thì thấy cũng xinh lắm, không
biết sau này lớn lên sẽ như thế nào ha? Mẹ, đưa cho con xem chút đi.”
Thẩm Tấn giận dỗi quay mặt đi, lòng nhủ lòng có đánh chết cũng đừng hòng ta đây xem lại cái ảnh mất mặt ấy.
Mẹ Tần Ương sẵn dịp lên tiếng: “Hai đứa tiểu quỷ này hồi nhỏ chẳng biết
ngoan ngoãn là gì cả, lúc đó thật là hù chết cô giáo của mấy đứa, hại
người ta bỏ công ra dàn dựng cả buổi trời, rốt cuộc lại bị hai đứa phá
hư hết cả.”
Tần Ương cười biết lỗi: “Là cậu ấy đánh con trước mà