
Tần Ương vốn vẫn cho rằng sau khi lên tiểu học rồi sẽ không phải gặp
lại thằng nhóc Thẩm Tấn đáng ghét kia nữa. Đáng tiếc, ông trời đúng là
không toại lòng người. Trường tiểu học của địa phương vừa mới xây xong
không bao lâu, phòng lớp tinh tươm gọn gàng ngăn nắp, hai bên cửa vào
mùi sơn mới hãy còn chưa phai, chính tại một nơi như thế, hai tiểu oan
gia của chúng ta một lần nữa lại gặp lại nhau.
Sau khi đồng loạt ném
cho đối phương một cái trừng mắt hung dữ xem như màn chào hỏi đầu tiên,
hai cu cậu đều nhất trí quay đi, trưng ra một bộ mặt lạnh như tiền.
Ngược lại, ở bên cạnh hai bà mẹ trẻ lại hỉ hả nói cười với nhau. Chuyện
cũng rất dễ hiểu, hai nhà Thẩm Tần có cách nhau là bao, mẹ Tần Ương và
mẹ Thẩm Tấn xưa nay lại là chỗ quen biết có giao tình qua lại, lần này
ngẫu nhiên sao con trai của cả hai không những cùng trường mà còn chung
lớp, khiến cho tâm tình của hai bà mẹ trẻ cũng tự nhiên phấn khởi hơn
hẳn.
“Trùng hợp quá nhỉ, Tần Tần nhà bồ và Tấn Tấn nhà mình cùng học
chung một lớp này!” Mẹ Thẩm Tấn là một phụ nữ rất đẹp, mắt phượng, mặt
trái xoan, sống mũi dọc dừa, mái tóc xoã ra ở sau lưng vừa đen lại vừa
dài.
Tần Ương khi đó còn chưa hiểu được những điều này, chỉ đơn giản
cảm thấy dì này thật là đẹp, sau đó lại len lén nhìn qua Thẩm Tấn một
lúc. Cuối cùng thì tự mình âm thầm rút ra kết luận, Thẩm Tấn giống má nó ghê.
“Đúng đó, xem ra hai thằng bé này rất có duyên với nhau, nếu
ngồi chung bàn nữa thì không còn gì hay bằng!” Sẵn dịp, mẹ Tần Ương cũng mau mắn đưa ra lời đề nghị.
“Bồ nói phải, như thế là nhất rồi còn gì… Tần Tần rất là ngoan, sau này hãy giúp đỡ thêm cho Tấn Tấn nhà dì với nha!”
Tần Ương nghe thế ném ngay cho Thẩm Tấn một cái nhìn đầy đắc ý.
“Ai da, xem bồ nói kìa, Tấn Tấn của nhà bồ mới hay chứ, thiệt là thông minh lanh lợi, đâu có giống như thằng bé Tần Tần nhà mình, xem vậy chứ nó
còn khờ lắm, cũng không biết có theo kịp mấy đứa trong lớp hay không…”
Ngay tức khắc, Thẩm Tấn phía bên kia cũng hãnh diện bừng bừng mà nghinh mặt nhìn về phía Tần Ương.
Nói rồi hai bà mẹ đến gặp ngay giáo viên đứng lớp để nài qua về việc xếp
chỗ cho con mình. Trước khi ra về, còn chưa yên tâm mà đến chỗ bọn nhỏ
cẩn thận dặn dò thêm một lần nữa.
“Tấn Tấn, sau này phải học theo
tính tốt của Tần Tần, không được ức hiếp các bạn nữa, chịu khó theo Tần
Tần chăm chỉ học hành, biết không?”
Thẩm Tấn cứng đầu cứng cổ nhất định không chịu trả lời. Trên mặt còn bày ra một vẻ nhăn nhó cực kỳ miễn cưỡng.
“Con…Thằng bé này!” Thái độ ương bướng của Thẩm Tấn khiến cho mẹ cậu vừa giận vừa
ngượng. Dù sao vẫn là đang ở trường, có giận đến mấy cũng không thể tuỳ ý dạy con theo cách của mình, mẹ Thẩm Tấn chẳng còn cách nào khác, đành
quay sang cười gượng với hai mẹ con Tần Ương bên cạnh.
Mẹ Tần Ương
lúc này cũng dịu dàng nói với cậu nhóc: “Tần Tần, sau này phải hoà thuận với Tấn Tấn biết không, có gì không hiểu thì cứ hỏi Tấn Tấn, mỗi ngày
đi học hai đứa phải chờ nhau đi cùng, có như vậy ba mẹ với dì Thẩm đây
mới yên tâm. Còn đến trường rồi, ở trong lớp phải ngoan, chăm chỉ nghe
thầy cô giảng bài, siêng năng học hành, hiểu chưa?”
“Con biết rồi.” Tần Ương rất ngoan ngoãn đáp lại ngay.
Ở bên cạnh, mẹ Thẩm Tấn trông người mà ngẫm đến ta, trong một lúc vừa
ngưỡng mộ vừa ghen tỵ với bạn, không cầm lòng được mà buột tiếng khen:
“Tần Tần nhà bồ thiệt biết nghe lời, thật ngoan a…”
Cảnh tượng đó
Thẩm Tấn càng nhìn càng thấy ngứa mắt, không nói không rằng xoay người
bỏ chạy một mạch vào lớp, trước quăng cặp sách đánh rầm lên bàn, sau
nhảy lên ghế nằm úp mặt xuống, một hồi lâu vẫn im lìm không động đậy.
Đến khi Tần Ương vào đến nơi thì hơn phân nửa bàn học đã bị tiểu bá
vương kia chiếm mất rồi..
…….
Mỗi ngày sau đó, Thẩm Tấn đều chờ Tần Ương đi học cùng. Lần nào
cũng ngồi ở băng ghế gỗ bên cạnh cổng nhà, nhìn thấy ba Tần Ương mỗi
sáng dù bận cách mấy cũng sẽ mang ra cho con trai mình một phần sữa bò
đã được hâm nóng.
Chai đựng sữa có hình tròn tròn, làm bằng thuỷ tinh trong suốt. Miệng chai rất rộng, trên được dán kín bởi một lớp giấy
trắng dày, xung quanh lại còn dùng một lớp dây đai chắc chắn buộc lại.
Phía bên trong, sóng sánh một thứ chất lỏng màu trắng đục, tuy màu sắc
không được đẹp cho lắm nhưng hương vị thì thật sự rất thơm ngon.
Mỗi
lần uống sữa, Tần Ương luôn rất cẩn thận gỡ ra từng vòng dây đai buộc ở
bên ngoài, sau đó lại bóc đi lớp giấy kiếng trên bề mặt. Trong lúc mắt
còn mải mê quan sát lớp bột sữa béo ngậy bám lại trên lớp giấy, bên
trong miệng chai từ lúc nào đã nổi lên một tầng bọt bơ màu vàng nhạt
thật dày. Tần Ương theo thói quen sẽ vươn lưỡi ra liếm sạch tầng bọt bơ
ấy, sau mới “ừng ực” một hơi uống sạch hết sữa bên trong. Lúc buông bình ra thì nét mặt đầy vẻ thoả mãn, bên khoé môi vẫn còn vương lại một vệt
sữa trắng tinh.
Thẩm Tấn ngồi ở một bên chờ đợi, trong lúc nhàm chán
không có việc gì làm, đôi lúc lại lơ đãng nhìn về phía Tần Ương, khoé
miệng cũng bất tri bất giác câu lên đầy vẻ thèm thuồng.
Đến lúc ra khỏi cửa thì ba mẹ Tần Ương sẽ dặn với