
bao
giờ quên!
Phía bên này, Thẩm Tấn nửa đứng nửa tựa ở cổng, dùng lời
khiêu khích hơn nửa ngày trời, kết quả vẫn là hao công phí sức. Phía bên kia, Tần Ương từ đầu đến cuối vẫn yên tĩnh trầm mặc, sau mới nhàn nhạt
nói ra một câu: “Mau vào lớp thôi.” Nói rồi một đường hướng thẳng phòng
học mà đi, từ đầu đến cuối không hề nhìn đến Thẩm Tấn lấy một cái.
Ở phía sau, Thẩm Tấn dựa hẳn người vào cổng trường, trừng trừng nhìn theo Tần Ương càng lúc càng đi xa.
Từ trước đến nay, chưa bao giờ Thẩm Tấn cảm thấy Tần Ương đáng ghét như lúc này.
……..
Rốt cuộc chuyện cũng để cho Thẩm Tấn miệng mồm quạ đen nói bừa mà đoán đúng, công trình lên lớp hoàn hảo lão thái thái dốc công dốc sức
ra chuẩn bị đúng là xảy ra sự cố thật.
Chuông reo vào lớp vừa vang
lên, ở phía trên bục giảng đã thấy lão thái thái xuất hiện, trang phục
chỉnh tề, dáng vẻ tươi cười thân ái hướng về phía dưới lớp gật gật đầu:
“Cô chào các em…” Nửa câu đầu giọng ngân nga vang cao, nửa sau lại bất
ngờ êm ái hạ xuống, trên mặt còn điểm thêm một nụ cười chói chang ngời
sáng, khổ nỗi mấy vết nhăn bên mép cũng vì thế mà khoe cả ra cho người
ta xem.
Cảnh ấy khiến Thẩm Tấn giật mình một phen, tóc gáy rủ nhau
dựng hết cả lên, hoảng hồn cúi gằm mặt nhìn chăm chăm xuống đất. Lén
nhìn sang Tần Ương bên cạnh thì thấy học sinh trò ngoan đúng là học trò
ngoan, hai tay nghiêm nghiêm túc túc đặt bên thân người, dáng ngồi ngay
ngắn hết biết, chỉ có khuôn mặt nhỏ là thoáng hiện ra một sắc trắng tái
nhợt.
Học sinh gương mẫu đúng là có khác, thật biết cách ra vẻ!
Tiết học y theo giáo án lão thái thái đã soạn ra từ trước mà diễn ra êm xuôi tốt đẹp. Kẻ ngồi bên cạnh Thẩm Tấn suốt buổi cứ không ngừng ghi ghi
chép chép, lúc rảnh tay ra thì cũng chăm chăm nhìn lên bảng, say mê nghe giảng như thế muốn đem hết những gì lão thái thái nói nuốt hết vào
lòng.
‘Suốt hai tuần qua chỉ học mỗi một bài này, còn chưa hiểu rõ sao?’ Thẩm Tấn liếc mắt nhìn sang, bĩu môi đầy vẻ coi thường.
Còn đang nghĩ ngợi lan man, bỗng nghe lão thái thái hô to tên Thẩm Tấn, gọi cậu trả lời câu hỏi. Nhanh như cắt, Thẩm Tấn hiên ngang đứng lên trả
lời thật lớn đáp án của mình.
Cứ theo như tình hình diễn tập suốt hai tuần qua mà nói, chắc chắn lão thái thái sẽ lớn tiếng khen ngợi: “Làm
tốt lắm!” Hùa theo đó, cả lớp sẽ rủ nhau vỗ tay rần rần hoan hô, còn
Thẩm Tấn thì mặt tươi mày rói, tư thế ngồi xuống cũng hiên ngang hệt như lúc đứng lên.
Thế nhưng, cảnh tượng tốt đẹp kia chờ hoài vẫn không
thấy đâu, thay vào đó là một sự im lặng vô cùng khó hiểu, Thẩm Tấn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy mặt lão thái thái đờ ra không chút biểu cảm, hồi
lâu sau mới nói ra được vài tiếng: “Kết quả đó…Mời trò ngồi xuống.”
Nói rồi quay đi gọi một trò khác trả lời, mà câu trả lời kia lại chẳng
giống với Thẩm Tấn chút nào, thế nhưng lại được nhiệt liệt hoan hô,
khiến cho cậu nhóc cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Thế nên, lúc lão thái
thái đưa ra câu hỏi thứ hai, Thẩm Tấn không chút chậm trễ giơ tay xung
phong giành quyền trả lời ngay lập tức.
Vẫn là một sự im lặng chết
người, lần này, nhiều đứa trong lớp còn nghếch mặt thò lõ mắt nhìn về
phía Thẩm Tấn, vẻ mặt hiện ra chình ình một câu “không thể nào tin nổi”.
“Ừm…trò…trò ngồi xuống,” lúc lão thái thái nói ra câu này dáng vẻ cũng thiệt là khó khăn đi.
Mà lần này Thẩm Tấn còn rõ ràng trông thấy, không những mặt mày lão thái
thái đều trơ ra mà khoé miệng của bà còn hơi giật giật. Vẫn không sao
hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, Thẩm Tấn sau khi ngồi xuống bèn lén nhìn sang vở của Tần Ương, y như rằng, kết quả nhìn thấy lại là khác hẳn với mình.
Những câu hỏi lão thái thái đưa ra sau đó, kết quả của Thẩm
Tấn làm ra đều sai be bét. Đã thế, Tần Ương ở bên cạnh cứ lẳng lặng mà
cười cười, càng khiến tâm tình của cậu nhóc như ngồi trên lửa. Sao lại
thế này chứ, mấy lần diễn tập trước có khi nào cậu làm sai bài nào đâu,
chẳng lẽ đã đổi câu hỏi mới mà cậu không biết?
Thẩm Tấn bắt đầu cảm thấy sợ, từ tận đáy lòng âm thầm thống thiết cầu mong sao cho hãy mau mau tan học đi!
Đến lúc sau của tiết học, lão thái thái yêu cầu bọn trẻ theo thứ tự chỗ
ngồi từ trước đến sau mà lần lượt đứng lên đọc to kết quả tính toán của
mỗi đứa cho cả lớp cùng nghe.
Đám nhóc ngồi phía trước Thẩm Tấn đều
trả lời rất trôi chảy, đến phiên Thẩm Tấn thì mặt mày lão thái thái
thoáng cái đổi sắc, thái độ so với Thẩm Tấn còn có phần khẩn trương hơn, khẩn thiết dùng ánh mắt gửi tới đứa học trò của mình một lời động viên
thầm lặng.
Thẩm Tấn cúi đầu nhìn xuống kết quả của mình, thật lâu mới từ từ đứng lên, cả người đều là mồ hôi lạnh. Trong đầu thằng con trai
sắp lên mười tuổi khi đó nghĩ gì không nghĩ lại bắt đầu tự vẽ ra thảm
cảnh tương lai cho bản thân mình. ‘Nếu câu này cũng đáp sai thì sao? Cô
giáo nhất định cho rằng mình cố tình phá đám tiết dự giờ của cổ? Xong
việc này rồi thế nào mình cũng được mời lên văn phòng uống nước trà, ba
cũng bị mời đến luôn, phê bình kiểm điểm gì gì đó? Không, nói không
chừng tội này chưa nặng đến mức phải làm kiểm điểm, cùng lắm là chép
phạt