
sau giờ học thôi? Chép bao nhiêu lần đây? Mười lần? Hay một trăm
lần? Kêu Tần Ương ở bên cạnh coi chừng? Á! Như thế chẳng phải lại tạo cơ hội cho nó cười khinh mình sao!!!’
“Thẩm Tấn…” Chờ mãi mà cậu học
trò nhỏ vẫn không nói lời nào, phía trên bảng lão thái thái đành ướm lời gọi thử, “Nói cho cô biết, kết quả của bài toán này là bao nhiêu?”
“Kết quả…kết quả là…” Thẩm Tấn nhìn chằm chằm vào quyển vở luyện tập đang mở trên bàn, tiếng tim đập “bình bịch” càng lúc càng nổi rõ bên tai, gấp
đến mức như muốn phá tung lồng ngực mà lao ra ngoài, “kết quả của bài
này là…là…”
Cuối cùng, hít vào một hơi thật sâu, dứt khoát ngẩng đầu
nhìn thẳng vào gương mặt tràn đầy vẻ thiết tha kỳ vọng của lão thái
thái, trong giờ phút đó, nhóc tì lớp hai Thẩm Tấn thấy mình sao mà giống một cảm tử quân chân chính đến lạ. Người chiến sĩ đầu đội trời chân đạp đất ấy, chỉ chốc nữa đây sẽ hy sinh oanh liệt dưới bàn tay sắt của lão
thái thái dữ dằn kia, không những thế, còn có màn cười nhạo phụ hoạ của
kẻ địch Tần Ương… Cái thằng khó ưa đó nhất định sẽ đứng bên cạnh, vừa
cười cợt vừa chứng kiến mọi chuyện cho đến khi chiến sĩ chết thẳng cẳng
mới thôi!
Ngay lúc ấy, một bàn tay ai đó từ bên cạnh bỗng đưa sang
trước mặt Thẩm Tấn, nhanh nhẹn cầm lấy một góc giấy cửu cung cách dịch
đi một góc, khiến cho một hình thoi bỗng nhiên hiện ra rõ rành rành
trước mặt Thẩm Tấn, quen thuộc vô cùng. Cậu nhóc cứ thế ngẩn ra mà nhìn. Hoá ra ngay từ đầu là do cậu sơ ý mà đặt sai vị trí của dụng cụ.
“Giỏi lắm!” Thẩm Tấn vừa dứt câu trả lời, nét mặt lão thái thái đã đầy vẻ hân hoan, cao giọng khen ngợi.
Trong tràng pháo tay hoan hô ầm ĩ của cả lớp, Thẩm Tấn chậm chạp ngồi xuống,
cả người mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, nghĩ cái gì cũng không ra.
Giờ
giải lao hôm đó, như mọi khi Tần Ương vẫn nán lại trong lớp đem bài vở
các môn khác ra xem. Có mấy đứa như mọi lần chạy lại gần rủ Thẩm Tấn
chơi trò này trò nọ nhưng đều bị từ chối. Sau đó, cũng chẳng làm gì khác ngoài việc cứ im thin thít ngồi đó, bên cạnh Tần Ương.
Mà Tần Ương
chăm chỉ học hành, trước sau vẫn chỉ một mực cắm đầu vào bài vở, chẳng
thèm bận tâm đến ý tứ khác thường của kẻ kế bên. Một hồi lâu, Thẩm Tấn
vẫn chẳng biết phải làm sao, cuối cùng nằm kề mặt xuống bàn mà nhìn ra
phía sân trường, xem đám bạn trong lớp đang chơi đùa thế nào. ‘A, nhỏ
Bân Bân vô tích sự, bao giờ chơi thua cũng giở trò khóc nhè; Lệ Lệ hôm
nay mặc váy màu đỏ chót, y hệt một trái ớt, nhìn nhức mắt quá đi; hai
đứa song sinh lại bắt đầu đánh nhau ở đằng kia, mà nhìn hoài cũng không
ra đứa đang bị đánh là thằng anh hay thằng em, giống gì mà giống dữ…’
Thật ra ấy, giờ giải lao hôm nào Thẩm Tấn nhà ta cũng là người nhiệt tình
nhất trong việc chạy đi chơi. Và cũng vì tinh thần vận động hăng hái là
thế mà chức vô địch chạy bộ trong giờ thể dục từ lâu cũng đã được cả lớp nhất trí đồng lòng bầu chọn cho Thẩm Tấn luôn rồi.
Trong lúc đó, cục tẩy mới mua của Tần Ương không biết tại sao lại lăn, mà lăn mãi lăn mãi thì lăn qua đường phân giới, lăn cả vào luôn phần đất bên này của Thẩm
Tấn, cũng vừa vặn lọt ngay vào tầm nhìn lơ đãng của khổ chủ. Cậu nhóc
dùng tay bắt lấy, không nói không rằng đặt nó lại sang phần bàn bên kia, đụng vào cánh tay Tần Ương một cái: “Nè, đồ của mình thì phải giữ cho
kỹ chớ!” Giọng nói vẫn như mọi khi, đầy vẻ ngông nghênh gây hấn.
Tần
Ương rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn Thẩm Tấn một cái. Nãy giờ khổ sở thế
cũng chỉ chờ đợi mỗi việc này thôi. Thế nhưng mặc cho bên này ngó mình,
bên kia lại ngoảnh đầu nhìn đâu đó ra ngoài cửa sổ: “Hồi nãy….cảm ơn
nha…”
Thẩm Tấn nói xong còn đang ngượng chết được, ngó lại, thấy Tần
Ương vẫn còn đang ngây ngây ra đó nhìn mình, mặt mày đầy vẻ không thể
nào tin được.
“Phạch!” Vội vội vàng vàng chụp bừa lấy một quyển sách ở bên cạnh, mở ra thiệt nhanh, rồi vùi mặt vào làm ra vẻ say sưa đọc, cho đến lúc vào lớp rồi mà có người vẫn còn chưa cách nào tự nhiên lại
được.
Qua việc đó Thẩm Tấn mới phát hiện ra, thằng nhóc Tần Ương này, thật ra cũng không đến mức đáng ghét như cậu nghĩ.
Bên này, Tần Ương cũng lấy làm khó hiểu mà tự hỏi bản thân mình, sao lại
nghĩ đến chuyện cứu nguy cho Thẩm Tấn chứ? Là vì nghe theo lời thầy cô
trước giờ vẫn dạy, bạn bè cùng lớp phải biết yêu thương, đoàn kết, giúp
đỡ lẫn nhau, mình thân là trưởng lớp thì càng phải đi đầu làm gương mà.
Với lại, cô Trương mà nổi giận lên thì đáng sợ lắm, sẽ cho một đống bài tập về nhà, nhiều đến mức cả lớp dù có thức khuya đến mấy cũng làm không
xong.
Mà lúc đó, bộ dạng của Thẩm Tấn cũng thực đáng thương, mồ hôi
lạnh đầm đìa trên trán, tay chân thì lẩy ba lẩy bẩy, nói không ra tiếng
thở không ra hơi, Tần Ương thấy thế cũng là kiềm lòng không đặng mà đưa
tay sang giúp.
Giúp rồi thì thôi đi, Tần Ương không hề nghĩ đến
chuyện Thẩm Tấn sẽ vì thế mà nói lời cảm ơn cậu. Thẩm Tấn là đứa nào
chứ? Đầu lĩnh của các trò quậy phá, hoạ lớn hoạ nhỏ gì mà chưa từng gây
ra, ấy thế lại chẳng biết ăn năn nhận lỗi bao giờ.
Vừa rồi, nhìn
gương mặt ngượng ngập của Thẩm Tấn, Tần Ương cảm thấy