
Thẩm Tấn rất lạ,
cảm giác phảng phất giống như đó là một Thẩm Tấn mình chưa từng nhìn
thấy qua bao giờ.
………
.
Bất kể chuyện đã xảy ra thế nào, tình hình chiến sự giữa hai bên cũng đã có chút chút tiến triển, ít ra thì cũng không còn như trước:
ghét đến mức xúc đất đổ đi, có chết cũng chẳng thèm nhìn mặt nhau.
Thỉnh thoảng trên đường đến trường, Thẩm Tấn sẽ hỏi Tần Ương thế này: “Bài
toán sau cùng ngày hôm qua học ấy, mày có giải ra được không?”
Tần Ương nhíu nhíu mày nhớ lại một lúc, sau đó sẽ thành thật gật đầu: “Giải ra được!”
“Kết quả là bao nhiêu?”
“Tôi làm ra 3.”
“Ha, kết quả của tao cũng là 3 nè.” Thẩm Tấn nói ngay. Nói xong lại tiếp tục đi, vừa đi vừa cố nghĩ ra chuyện gì khác để nói.
Tần Ương cũng nghĩ nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi không ra, lát sau thì đầu hàng.
Thế là lại tiếp tục im lặng mà đi, cho đến khi đám bạn trong lớp xuất hiện, chạy ùa đến chỗ hai đứa. Bên nào thì bên ấy nấy chơi, lôi lôi kéo kéo,
chuyện nọ chuyện kia, khoảng cách giữa hai bên cũng vì thế mà càng lúc
càng xa.
Lúc tan học thì có hôm sẽ thấy Thẩm Tấn đứng ở cửa lớp gọi Tần Ương: “Bài học ngày hôm nay cô giáo bảo là phải đọc mấy lần?”
“Năm lần.” Tần Ương bước đi được vài bước, sực nhớ ra cái gì, quay đầu lại
nói thêm. “Cô còn bảo là người lớn phải ký tên vào hai bên bài học đó.”
Thẩm Tấn và đám bạn đi sượt qua bên người Tần Ương, bá vai cặp cổ, cười đùa
ầm ĩ, xem ra đã chẳng nghe được câu sau Tần Ương nói là gì.
…….
Thời gian đó, mì ăn liền vừa mới xuất hiện nhưng đã làm một cuộc
đổ bộ ngoạn mục vào trong cuộc sống của người dân. Thoạt đầu, thống lĩnh thị trường chính là loại mì thịt bò vị cay cay mùi thơm thơm, khiến
người ta ngửi qua thôi đã thấy bắt thèm, chỉ muốn lập tức ngồi xuống,
đũa muỗng sẵn sàng mà thưởng thức ngay một tô mì nóng sốt. Về sau, xuất
hiện thêm một loại khác gọi là mì sợi khô gì đấy, bày bán đầy trong các
quán quà vặt trước cổng trường học trong khắp cả nước. Ở chỗ Tần Ương,
quán đó khá lớn, nằm ngay lối đi bộ phía trên cây cầu vượt vừa mới được
hoàn công, mở cửa suốt từ sáng sớm cho đến lúc hoàng hôn. Lúc nào trong
ngày đi ngang qua đó cũng luôn ngửi thấy một mùi hương rất đặc trưng của mì sợi, lẫn trong vị cay cay thanh nhẹ của tiêu, hấp dẫn đến mức mị
người.
Thương nhân kể ra cũng rất biết cách kinh doanh, bên trong mỗi túi mì đều có tặng kèm theo một tấm hình in màu rất sặc sỡ. Hình gì à?
Đều là ảnh của các bậc võ tướng mắt to mày rậm bước ra từ những sách sử
xa xưa: Tam Quốc Chí – ba nước tranh hùng, Thuỷ Hử – 108 anh hùng Lương
Sơn Bạc, cả Bảng Phong Thần cũng không thiếu,… Những nhân vật này trước
đây bọn trẻ chỉ được nghe người lớn nói đến là chính, nghe nhiều đến mức thuộc nằm lòng; nếu được nhìn qua thì cũng chỉ là trong tranh biếm hoạ
mà thôi, làm sao bằng được tấm ảnh bên trong túi mì kia, thần thái sống
động hệt như người thật, mỗi nhân vật còn có một chỉ số sức mạnh khác
nhau, sức mạnh phòng thủ này, sức mạnh tấn công này.[3'>
Thế là một
cơn sốt sưu tập ảnh bỗng nhiên dấy lên, đám nhỏ hăng say lao vào sự
nghiệp thu binh thập tướng. Đứa nào cũng muốn gom đủ một bộ ảnh hình cho riêng mình, rồi đem ra khoe trước mặt nhau. Đôi khi chỉ vì sự lộ diện
của một tay võ tướng khó tìm nào đó thôi mà cả lớp trở nên ầm ĩ như có
giặc, đứa này giành xem, đứa kia giật ngắm, chẳng mấy chốc đã biến thành một cảnh tượng bát nháo hết chỗ nói.
Mùi vị của mì sợi ngon dở ra
sao cũng đã chẳng còn quan trọng nữa. Người qua lại trên lối đi bộ đó
giờ đây rất dễ bắt gặp quanh đấy hàng hàng lớp lớp những túi mì mới
toanh vẫn còn đầy ắp không ai đụng tới, chỉ là tấm ảnh bên trong đã bị
lấy đi mất rồi.
Trong đám trẻ say mê trò thu thập ảnh của các nhân
vật võ tướng thời xưa đó, Tần Ương cũng có một chân. Cậu nhóc của chúng
ta liên tục mấy lần liền mua mì đều có được ảnh của các nhân vật trong
“Tam Quốc Diễn Nghĩa”, ngẫm nghĩ một lúc, nảy ra ý muốn sưu tập trọn bộ. Thế nhưng việc đâu có dễ như thế, thương nhân khôn khéo đã tính trước
cả rồi, có những nhân vật thì đại trà đến mức tìm đâu cũng thấy, ai ai
cũng có trong tay, nhưng cũng có những nhân vật hiếm hoi đến mức thảm
thương, chỉ có duyên gặp được chứ không thể cầu có được. Bộ sưu tập của
Tần Ương cứ càng lúc càng đầy lên, nhưng trước sau gì vẫn không thể hoàn thành, lúc rảnh rỗi lại tự mình trải ra xem lại, có khi còn vô ý làm
lạc mất thêm vài ba mảnh.
Thẩm Tấn cũng tham gia trò thu thập này, số lượng ảnh hình của cậu ta so với Tần Ương chỉ có hơn chứ không kém,
thậm chí nói là người sở hữu gia tài khổng lồ nhất trong khối lớp hai
cũng không sai. Nói ra thì, Thẩm Tấn biếng nhác trong chuyện học hành
bao nhiêu thì lại hào hứng tích cực trong những trò ganh đua trẻ con như thế này bấy nhiêu, quyết không chịu thua bất cứ ai. Lúc tan học, rất
thường thấy cậu ta bày bộ ảnh hình của mình ra bàn, làm dáng khoe mã với đám bạn trong lớp.
Bên này, Tần Ương cúi đầu nhìn mớ ảnh hình của
mình, bên kia, Thẩm Tấn chỉ tay vào từng nhân vật của mình mà to mồm
bình luận: “Hầy, chỉ số sức mạnh có tám mươi, thấp quá!