
không còn nhiều như xưa, hai bên đều ít nhiều có chút
cảm giác lạ lẫm. Có những lúc nghỉ giải lao, Tần Ương đang làm bài tập
lại bỏ bút xuống chạy sang phía Thẩm Tấn gọi to một tiếng: “Nè!”
“Hửm?”
“Sao bài tập tiếng Anh hôm nay lại không nộp?”
“À, vở bài tập để quên ở nhà mất rồi.”
Tần Ương thuận tay lật lật quyển sách ngữ văn trước mặt Thẩm Tấn. Vào học
đã bấy lâu, quyển sách vẫn còn mới toanh, một chút nhàu gấp hay xoăn góc cũng không có, giống như chưa từng được dùng qua: “Giờ Văn hôm nay bài
học đều đã chép xong hết rồi chứ?”
“Vẫn chưa.”
“Tôi cho cậu mượn vở nhé.”
“Ờ.”
Cuộc trò chuyện chỉ qua lại vài câu như thế rồi thôi, Tần Ương ngồi ở bên
cạnh Thẩm Tấn, xấu hổ mà mờ mịt không hiểu vì sao. Giờ giải lao mười
phút bỗng nhiên trở nên dài đăng đẵng. Có lúc ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, thấy trời cao xanh thẳm, mây trắng từng cụm từng cụm lững lờ trôi xa.
………
Càng ngày kết quả học tập của Thẩm Tấn càng sa sút, đa số bài tập đều không nộp hoặc nếu có nộp cũng chỉ bỏ giấy trắng. Tần Ương nhớ kỹ
môn thi đầu tiên của cậu ta, điểm chỉ suýt soát trên trung bình, cho đến khi kỳ thi kết thúc thì môn nào cũng thất bại, chỉ có mỗi môn thể dục
là khá hơn hẳn. Trong danh sách liệt kê thành tích, hai chữ “hạng ưu”
màu xanh nổi bật giữa một hàng dài những con chữ màu đỏ, lạc lõng đến
mức chói mắt người xem.
Giáo viên chủ nhiệm ngày thường vẫn luôn ôn
hoà nhẹ nhàng với học sinh, thế mà, đến lúc chấm điểm bài thi cũng không nén được tức giận mà quát lớn: “Thẩm Tấn, bài thi Văn của em sao lại
chép bài của bạn phía trước?!!”
Đáp lại, phía góc lớp chỉ rộ lên một
tiếng cười khe khẽ, Thẩm Tấn ngồi dựa lưng vào ghế, áo khoác đồng phục
bên ngoài thản nhiên mở bung không gài nút, tóc mái rũ hờ che đi một
phần ánh nhìn nơi đôi mắt, nơi khoé môi cong cong nhếch lên một nụ cười
vô nghĩa.
Ngược lại, trong đại hội thể dục thể thao toàn trường năm
đó, cái tên Thẩm Tấn không ai lại không biết. Người đầu tiên về đích của cuộc thi chạy bộ ba ngàn mét. Giây cuối cùng vượt qua đích đến, hưng
phấn đến mức cởi phăng chiếc áo ướt sũng mồ hôi, dốc ngược chai nước
khoáng lên mặt. Những sợi tóc ướt đẫm lấp loé ánh nắng buông xuống hai
bên má, đôi mắt phượng toát lên một sự kiêu hãnh mãnh liệt khi lướt mắt
qua toàn bộ khán giả nơi sân trường.
Cơ thể thiếu niên cao gầy mà rắn rỏi, kết hợp hài hoà với gương mặt điển trai nhuốm nét cao ngạo lạnh
lùng, hình ảnh đó khiến cho không ít nữ sinh vô cớ đỏ mặt, tim đập dồn
mà không hiểu vì sao.
Tần Ương khi đó đảm nhiệm một vị trí hậu cần
bên ban tổ chức, vì công việc mà phải đứng ngay đường biên của đường
chạy, nhìn thấy cậu con trai đó từ phía xa dần vượt lên vị trí dẫn đầu,
sau khi đến đích lại gập người ra sức thở, gương mặt đỏ bừng nhễ nhại mồ hôi, ánh nhìn hướng đến tất cả mọi người mà lại tựa như chẳng thấy một
ai, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
Nghỉ hè năm đó,
Thẩm Tấn một lần cũng không đến chỗ Tần Ương. Do dự mãi, cuối cùng Tần
Ương cũng lần theo địa chỉ mà tìm tới nhà mới của Thẩm Tấn.
Tiếng
nhạc đinh tai điếc óc vẳng ra từ hai cánh cửa khép kín, lẫn trong đó là
tiếng nói cười ầm ĩ của cả nam lẫn nữ. Tần Ương đứng trước nhà Thẩm Tấn, thu lấy tất cả âm thanh đó vào tai, trong một thoáng đã cảm thấy rằng
dường như mình đang làm một điều không cần thiết. Muốn quay trở về.
Cửa mở, điều đầu tiên Tần Ương cảm nhận được chính là luồng khí lạnh đều
đều phả ra từ máy điều hoà trên trần cao và một thứ âm nhạc chát chúa
nặng nề như búa tạ luôn chực chờ giáng xuống đầu người nghe. Mặt trời
lúc 11 giờ trưa phả xuống ánh nắng vàng chói chang, Tần Ương đi dưới
nắng mà đến, trong một lúc cả người bỗng trở nên mơ hồ mông lung, đầu óc tự nhiên trống rỗng. Đối diện với vẻ mặt đầy vẻ ngạc nhiên của Thẩm
Tấn, không nói nổi nên lời.
Cho đến khi điếu thuốc kẹp nơi tay Thẩm
Tấn cháy tàn, lửa đỏ chạm đến lớp da mỏng manh, tàn thuốc lả tả rơi
xuống giữa hai người, Thẩm Tấn cũng giật mình sực tỉnh, dần dần khôi
phục lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày.
Từ phòng trong chẳng mấy chốc
có tiếng người hét vọng ra: “Nè nè, Thẩm Tấn, ai đến đó? Đầu Heo phải
không? Sao nó kêu là nó không đến được mà ta?”
“Không phải…” Thẩm Tấn nghẹn lời, xoay người vào trong, trầm giọng quát lên một tiếng. “Im
miệng cho tao, đây là nhà của ai, mày ồn cái gì hả?”
Khi quay lại đối mặt Tần Ương thì giọng nói lẫn biểu cảm rất nhanh đã trở lại vẻ bình
thản như cũ. Thẩm Tấn sờ mấy sợi tóc trước trán, giọng nói thoáng hiện
ra một vẻ gượng gạo: “Thế…đến có việc?”
“Không, không có việc gì cả.” Tần Ương vội vàng xua tay, trong lòng thầm tự trách mình. Lẽ ra… chỉ
cần gọi một cuộc điện trước khi đến.
“Ừm, thế tôi…”
“Không có việc gì cả, cậu vào trong đi.” Tần Ương lùi lại một chút, giống như là sắp
phải đi. “Học kỳ sau giáo viên tiếng Anh đổi sang người mới rồi, số bài
tập hơn mười trang đó không làm cũng không sao, giáo viên mới sẽ không
thu đâu.”
“Ừm.”
Cửa sau lưng Tần Ương dần dần khép lại, tiếng nhạc mạnh mẽ cũng theo đó từ từ biến mất. Còn chưa đi được bao xa Tần Ương
b