
trong bụng mình sinh ra là con gái thì hai nhà
sau này hãy kết làm thông gia đi. Ai ngờ đâu, vài ngày sau sinh ra Thẩm
Tấn, cũng là bé trai, chuyện vui đùa cũng chỉ đành nói cho vui miệng mà
thôi.
Nghe đến đây, hai đứa con trai đang mải mê gắp hết món nọ đến
món kia đều đồng loạt ngẩng mặt lên, sau ít giây ngẩn tò te ra ngó nhau
thì buông chén bỏ đũa, lật đật quay lưng đi, vờ nôn lên nôn xuống.
Rất lâu về sau này, có lần Thẩm Tấn nhớ lại quãng thời gian đó mà buông lời cảm khái: “Khi ấy, thiệt tình là con nít ngây ngô đến mức cái gì cũng
không nhớ rõ.”
Thật vậy, trong cuộc đời này, cũng chỉ những năm tháng ấy là vô lo vô nghĩ, mỗi sáng thức dậy và mỗi tối chui vào chăn, có khi còn cười khanh khách trong mơ…
………..
Mọi lần, bà nội và mẹ Tần Ương vẫn có thói quen vừa ngồi ở bàn
gói hoành thánh vừa chuyện phiếm với nhau, còn Tần Ương thì ngồi làm bài tập ở gian phòng khách phía ngoài. Nghe thấy hai người lớn nói với nhau đủ thứ chuyện, từ chuyện con dâu nhà kia ngược đãi mẹ chồng, đứa cháu
gái nhà nọ vừa đỗ đại học điểm cao, cho đến cả chuyện đứa con trai bất
hiếu của nhà xấu số nào đó đêm qua vừa đem nướng cả gia tài vào sòng
bạc.
Một lần, bỗng nghe thấy nội hạ giọng nói khẽ với mẹ: “Má Tần Tần có nghe nói chuyện này chưa? Thằng ba nhà họ Thẩm nhà chúng ta có tiền
sinh tật rồi…Nghe đâu bên ngoài có đàn bà khác…”
Mẹ Tần Ương cũng
nói: “Con có nghe nói, bữa trước đi đường con còn nhìn thấy anh ba mà,
cặp kè với một cô thư ký trẻ tuổi nào đó…Ăn diện phấn son lắm, chứ không đẹp như Lệ Bình.”
“Lệ Bình hở? Ài, nó cũng không hiền gì đâu…” Vừa
nói nội Tần Ương vừa vớt mấy chiếc hoành thành đã nấu xong xếp ngay ngắn ra bàn, “Ông ăn chả bà ăn nem ấy mà. Hai chiếc này để cho Tần Tần ăn
thử xem thế nào, hôm nay má lỡ tay bỏ hơi nhiều muối, chắc là hơi mặn.”
Từ nhà bếp thoang thoảng bay ra mùi hương hấp dẫn của nước hầm xương, rồi
tiếng má Tần Ương gọi to: “Tần Tần làm bài xong chưa con? Ăn cơm thôi.”
Nghe thế, cậu nhóc đang chăm chú làm bài bèn gấp lại quyển sách trước mặt, buông bút, dạ to một tiếng.
Người lớn cứ cho rằng con trẻ tuổi nhỏ tâm tư đơn thuần nghe không hiểu
chuyện, nào đâu biết rằng, có những thân cây chỉ trong một đêm đã lặng
lẽ vươn mình, chỉ là lặng im không nói.
Ngày thường nghe những người
xung quanh chuyện ra chuyện vào, Tần Ương vốn biết rất rõ, trong nhà họ
Thẩm, ba Thẩm Tấn chính là đứng hàng thứ ba, còn Lệ Bình cũng chính là
tên thật của mẹ Thẩm Tấn.
Bộ phim trên ti vi chiếu mãi rồi cũng đến hồi kết, từ màn ảnh vang vang giọng hát trong trẻo buồn buồn của trẻ nhỏ.
“Ba đi về nhà nọ
Má đi về nhà kia
Con một mình ở lại
Thừa ra không ai cần…” Chuông reo gọi vào lớp, trống đánh giờ tan trường. Cứ thế ngày qua
tháng hết năm trôi, Tần Ương và Thẩm Tấn giờ đây cũng trở thành những
cậu học sinh trung học hết cả rồi.
Những đứa con trai ngày nào còn
khiến mẹ cha bận lòng nay đã bước vào tuổi dậy thì mới lớn, bất an cùng
những xao động chớm nở trong lòng, cũng chỉ cất giấu cho riêng mình
không để ai hay biết.
Trường trung học Thẩm Tấn và Tần Ương theo học
cũng có nhiều điều đáng lo ngại. Những lúc tan học, ngoài cổng trường
thường xuất hiện một đám thanh niên đi thành tốp dăm ba người, phì phèo
thuốc lá trên môi. Trong trường nảy sinh đủ lời đồn đãi về việc học sinh lớp này bị chặn đường trấn lột, học sinh lớp kia bị người ta dùng mã
tấu chém bị thương. Sau giờ học thường xuất hiện những trận ẩu đả quy mô lớn nhỏ khác nhau, người đứng bên ngoài chứng kiến không những không
can gián mà còn hào hứng chẳng kém gì kẻ trong cuộc…
Những chuyện như thế khiến cho mẹ Tần Ương lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, nhiều
lần dặn đi dặn lại con trai mình: “Chúng ta chỉ cần chăm chỉ học hành
thôi, những cái khác không nên can dự đến. Bọn nó đòi tiền thì cứ đưa
tiền, không nên dính dáng thêm gì khác với bọn nó nghe con!”
Qua một
thời gian dài miệt mài học hành, trên mũi Tần Ương lúc này đã chễm chệ
thêm một cặp kính cận gọng vàng, khiến cho dáng vẻ ôn hoà hiền lành lúc
thường của cậu con trai càng sinh ra thêm vài phần tao nhã, tổng quan
nhìn lại thật giống hình ảnh một nam sinh gương mẫu trong lòng thầy cô.
Mỗi lần nghe mẹ lo âu dặn dò như thế, Tần Ương đều cười trấn an bà: “Con biết rồi mà.” Sau đó thì ung dung đạp xe đi học.
Nhà Thẩm Tấn từ một năm trước đã dọn sang một biệt thự mới khá xa nơi ở cũ. Đường sá bất
tiện, thế nên hai người cũng không còn đi học chung như lúc trước. Thảng khi, trên đường một mình đạp xe đến trường, Tần Ương cảm thấy có chút
cô đơn.
Còn nhớ lúc nhập học, Thẩm Tấn đã chỉ vào dãy danh sách ở
bảng thông báo, vừa nói vừa cười đến rạng rỡ: “Này, vẫn là chung lớp
nhé, số thứ tự của cậu ngay trên tôi.”
Những trận cầu đêm khuya đủ
hấp dẫn để vì chúng mà hy sinh giấc ngủ, đổi lấy một đôi mắt gấu mèo
viền đen thật đậm, rồi cứ thế mà tuỳ nhiên bày ra trên mặt, thản nhiên
cười với Tần Ương.
Chỉ là, cùng lớp không cùng bàn, chỗ ngồi của hai người giờ đây một bên trái một bên phải, chỉ có thể xa xa mà nhìn thấy nhau.
Cơ hội trò chuyện