
ớp bên cạnh cũng không thể sánh bằng.
“Tôi sao
so được với bọn họ?” Tần Ương bình thản trả lời. Nhà họ Tần xưa nay vẫn
có cách giáo dục con cháu rất thoải mái và dễ chịu, trong học tập không
gây áp lực, trong cách sống không gia trưởng áp đặt. Nếu đã đạt được mục tiêu do mình đề ra thì cần gì phải cố sống cố chết tranh giành cái mình không thể có? Chỉ cần thành tích vẫn duy trì ổn định ở một trong mười
vị trí dẫn đầu là được rồi, đối với vị trí nhất khối đó, Tần Ương cũng
không quan tâm cho lắm.
“Cậu thật là…” Ở phía sau, Thẩm Tấn lắc lắc
đầu có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại làm như không có việc gì, “Bỏ đi, có một trong top mười ngồi trước mặt cũng đủ rồi.”
Tần Ương không rõ ý tứ của câu đó cho lắm, quay lại nhìn Thẩm Tấn một cách khó hiểu.
Thế nhưng Thẩm Tấn chỉ nháy nháy mắt làm ra vẻ bí mật. “Chúng ta là bạn bè
lâu năm có đúng không? Chốc nữa giúp đỡ cho anh em với nhé.”
Tần Ương không kịp có thời gian suy nghĩ thêm. Tiếng chuông báo giờ ngay lúc đó
đã vang lên. Chuông vừa reo, giám thị cũng đã bước ngay vào phòng. Một
sự yên tĩnh khác thường nhanh chóng bao phủ lên phòng học chỉ vỏn vẹn
không đến ba mươi người.
Đề toán cho ra cũng không quá khó. Trong lúc làm bài, Tần Ương thỉnh thoảng lại ngẩng lên đưa mắt nhìn ra xung
quanh. Mọi người ai nấy cũng đều rất hối hả. Tờ giấy nháp của Xuyến
Xuyến ở bàn trên chưa gì đã viết kín chữ; Dương Dương ngồi ở bàn phía
bên kia, cười nhàn nhã chẳng chút lo lắng; Đường Đường nhíu chặt đôi mày đen, có vẻ như suy nghĩ rất lung, cô bé này mỗi lần tính toán một việc
gì đó, nếu không sơ ý để sót một con số nào đó thì cũng lại ghi thừa ra
một chữ số 0…
Còn Thẩm Tấn? Thẩm Tấn thì sao? Cậu ta ngồi ở phía sau, Tần Ương không thể nhìn thấy được, chỉ cảm thấy sau lưng mình mọi thứ
sao mà yên tĩnh quá. Dù có cố lắng tai nghe đến mấy cũng không dám chắc
rằng tiếng bút đang chạy sột soạt trên giấy kia có phải là của Thẩm Tấn
hay không?
Không suy nghĩ nhiều thêm nữa, Tần Ương vội cúi xuống tập
trung vào bài làm của mình, thế nhưng một phần tâm trí dù muốn hay không vẫn cứ để rơi lại phía sau. Cho đến khi đã hoàn tất xong mọi câu hỏi
của đề thi, mới có thể thở phào ra nhẹ nhõm, thả lỏng người dựa hẳn vào
lưng ghế phía sau.
Ghế ngồi phút chốc rung lên nhè nhẹ. Có người đang dùng chân đá vào chân ghế của Tần Ương. Ngoài Thẩm Tấn ngồi sau lưng
cậu thì còn có thể là ai?
Trong phút chốc, Tần Ương căng thẳng đến
mức cả người cứng đờ ra, len lén nhìn lên thì thấy thầy giám thị đang
đứng hút thuốc ngoài cửa lớp.
“Tần Ương, Tần Ương…” Đầu cây bút bi chạm khẽ vào lưng Tần Ương. Là Thẩm Tấn đang gọi cậu.
Tần Ương cố tìm cách quay người lại.
“Đừng, đừng có quay xuống. Làm xong rồi có phải không?”
Tần Ương gật đầu.
“Vầy đi, cứ để bài làm ở trên bàn, còn cậu thì né người qua một bên.”
Trước giờ vào thi, Thẩm Tấn đã nhìn cậu mà cười đầy ẩn ý, nói rằng. “Bỏ đi,
có một trong top mười ngồi ở trước mặt cũng là tốt lắm rồi.”
“Chúng ta là bạn lâu năm của nhau, lát nữa giúp đỡ an hem giùm với nhé.”
Nụ cười của Thẩm Tấn cùng với những câu nói đó cứ lặp đi lặp lại, như một
đoạn phim chiếu mãi chỉ có một cảnh, còn những dãy số trong bài làm thì
giống hệt những con sóng, cứ không ngừng nhân lên, dâng cao. Một lúc nào đó, hai hình ảnh ấy gặp nhau, nhập lại làm một, biến thành một cảnh
tượng hỗn loạn, mãnh liệt giằng xé bên trong Tần Ương. Phảng phất như là ở trong một giấc mộng, nhưng không còn cách nào cười được như những
ngày xưa.
Ghế ngồi càng lúc càng rung dữ hơn. “Tần Tần, Tần Tần…”
Thẩm Tấn ở sau lưng không ngớt lời thúc giục, “Tránh qua đi, cậu tránh
qua một bên, nhanh đi!”
Tần Ương vẫn đờ đẫn ngồi đó, bên tai đều là giọng nói của Thẩm Tấn. “Tần Tần, Tần Tần…”
Cậu ta không thể nào gọi cậu là Tần Tần được. Lúc nhỏ còn ghét nhau như chó với mèo, chỉ một tiếng “nè” thôi đã là miễn cưỡng lắm rồi. Sau đó kết
thành bạn tốt, đôi lần đến nhà Tần Ương chơi, Thẩm Tấn nghe được mẹ Tần
Ương gọi tên ở nhà của cậu, có lúc còn gọi bằng hai chữ “bé cưng” đầy
thương yêu, khiến cho Tần Ương sau đó bị Thẩm Tấn đeo theo trêu chọc
suốt cả ba ngày liền.
Thẩm Tấn rất ác, khi đó còn bắt Tần Ương phải
tự mình lựa chọn giữa hai cách gọi “Tần Tần” và “bé cưng”. Cả hai cách
Tần Ương đều chẳng thích nhưng cuối cùng bất đắc dĩ vẫn phải chọn cái
tên đầu. Từ đó về sau, mỗi khi có chuyện muốn kèo nài Tần Ương, Thẩm Tấn luôn gọi cậu là “Tần Tần”, dùng một giọng điệu cực kỳ ngọt ngào và dịu
dàng gọi cậu như thế. Tần Ương mỗi lần nghe thấy đều rất sợ, gai ốc khắp người đều nổi cả lên, sau cùng cũng đành phải nhận lời cậu ta. Bằng
không, Thẩm Tấn sẽ gọi như thế, cứ gọi mãi như thế, và Tần Ương trước
sau gì cũng sẽ run rẩy không thôi, run rẩy đến bất lực. Cứ như thể một
khiếm khuyết nào đó tận sâu bên trong đã bị cậu con trai ấy bắt được,
lôi ra ngoài, mặc tình cười nhạo. Chỉ là sau này lớn lên rồi, cách xưng
hô đó cùng rất nhiều chuyện cũ lúc nhỏ giữa đôi bên cũng đã dần dần phai đi trong trí nhớ…
Điếu thuốc trên môi đã gần tàn nhưng thầy giám thị vẫn còn nán lại đôi