
eo. “Dạ. Lần sau em sẽ cố hết sức mình, thưa thầy.”
Ở phía bên này, cô giáo chủ nhiệm sau hồi lâu im lặng theo dõi cuộc đối
đáp giữa hai thầy trò cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng: “Tần Ương này,
trước giờ em vẫn là một học sinh rất ưu tú, trong học tập thì thành tích luôn dẫn đầu, trong công tác trường lớp thì luôn cần mẫn chu đáo, không chỉ cô mà các thầy cô khác trong khối cũng đều dành cho em một ấn tượng rất tốt.”
Tần Ương vừa nghe vừa gật đầu khe khẽ, nụ cười trên mặt có chút ngượng ngùng: “Cô quá khen ạ.”
Bỏ cây viết máy xuống bàn, hai tay ngập ngừng đan vào nhau, cô chủ nhiệm
lại nói tiếp: “Thế nên, nếu trong học tập hay sinh hoạt gia đình, có khó khăn gì thì cũng phải nói cho cô biết.”
Tần Ương còn đang cúi đầu
chưa kịp đáp thì Xuyến Xuyến, cô cán bộ văn của lớp ngay lúc đó đã đẩy
cửa bước vào. “Thưa cô, đây là kết quả về lần khảo bài ngữ văn vừa rồi,
trong danh sách là tên những bạn không thuộc bài ạ.”
“À, em cứ để ở đây đi.” Cô chủ nhiệm phác tay lơ đãng về phía bàn làm việc của mình.
Nhân cơ hội Xuyến Xuyến đi đến gần, Tần Ương liếc trộm qua tờ giấy trong tay cô bạn. Kết quả quả nhiên không ngoài dự đoán, cái tên ở vị trí trên
cùng không ai khác hơn ngoài Thẩm Tấn. Đợi cho đến khi Xuyến Xuyến đã ra khỏi phòng, cậu mới ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào cô giáo chủ nhiệm của
mình: “Hiện tại em không có việc gì đâu ạ, cảm ơn cô đã quan tâm.”
Sau câu nói của Tần Ương, bầu không khí trong phòng giáo viên lại rơi vào
im lặng. Sự im lặng ấy chỉ được phá vỡ khi vài phút sau, thầy dạy toán
xô ghế vươn vai đứng lên, cầm lấy phích thuỷ tinh trên bàn ồn ào đi qua
phòng bên. Chỉ chốc lát sau đó, từ bên cạnh đã truyền đến tiếng cười nói rộn rã của các giáo viên nữ.
Đến lúc này, cô Lý cũng không muốn dài
dòng hơn nữa, đơn giản nói thẳng vào vấn đề chính: “Cô nghe giám thị gác thi giờ Toán của các em, thầy Trương ấy, nói rằng trong giờ thi, Thẩm
Tấn…Ừm… Tuy rằng hiện nay tác phong nề nếp của trường chúng ta đúng là
cần phải được nghiêm túc chấn chỉnh hơn nữa, nhưng đối với những vấn đề
như tiêu cực trong thi cử thì tuyệt đối sẽ không nương tay. Nếu thật sự
có em học sinh nào ngang nhiên muốn phá hoại bài thi của bạn mình, cô
nhất định sẽ xử lý nghiêm túc việc này.”
“Không có chuyện đó đâu ạ.”
Tần Ương thành thật ngước lên nhìn cô, giọng nói thoáng hiện lên vẻ ngại ngần biết lỗi, “Là em làm rơi đồ đạc xuống đất, làm ảnh hưởng đến các
bạn khác trong giờ thi.”
“Thế sao?” Bưng chén trà hoa cúc trên bàn
nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt cô giáo đăm đăm nhìn thẳng vào Tần Ương, “Lẽ
nào không phải…”
“Không phải ạ.” Cắt ngang lời của cô, Tần Ương nghiêm mặt đáp ngay.
“Được rồi, em về lớp đi.” Sau một hồi lâu im lặng, cô Lý bất đắc dĩ đành để cho Tần Ương rời đi.
Chỉ chờ có thể, Tần Ương vội gật đầu chào cô rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
“Mách thầy mách cô, việc này từ nhỏ mày vốn đã rất giỏi rồi.”
Là Thẩm Tấn. Cậu ta chặn ngay giữa lối đi của Tần Ương.
Tần Ương hơi chau mày, nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy vẻ cười cợt của người trước mặt, im lặng không đáp.
Thẩm Tấn vẫn chưa chịu buông tha, gằn giọng nói ra từng chữ một: “Tần Ương, mày là đồ đểu, mày chơi đểu với anh em.”
Tần Ương trả lời cộc lốc: “Tránh ra.”
Thẩm Tấn nhướng mày, một vẻ khiêu khích thoáng hiện ra trong giọng nói: “Dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tao?”
Tần Ương nhếch môi cười, vẻ khinh miệt hiện ra không hề che giấu, từng câu
từng chữ buông ra lạnh như băng: “Muốn giáo huấn tao chứ gì? Tan học,
trước cửa quán bar, thế nào?”
Nói xong, không đợi Thẩm Tấn trả lời, Tần Ương đã xoay người bỏ đi.
Nhìn theo dáng người trước mặt từ từ đi xa dần, một cảm giác đắng nghét cũng bỗng nhiên từ từ dâng lên trong miệng Thẩm Tấn, hệt như đứa trẻ vừa bị
lấy mất món đồ chơi cuối cùng, hai tay cứ mải miết nắm chặt như thế,
nhưng thực ra từ lâu đã trống rỗng mất rồi.
…….
Từ trường học đi ra, rẽ phải, men theo đường lớn đi mãi đi mãi sẽ trông thấy một cửa hàng nho nhỏ nằm ngay phía cuối đường, bên trong có
một cầu thang bằng gỗ ọp ẹp dẫn lên tầng trên. Ở tầng trên, cảnh tượng
đầu tiên hiện ra là một phòng khách rộng tối tăm được ánh đèn huỳnh
quang đủ màu mờ mịt chiếu sáng. Lẫn trong tiếng nhạc rè rè phát ra từ
hai chiếc loa gắn trên trần cao, tạp âm không ngừng vang lên khắp nơi.
Chỗ này là tiếng người quát mắng, chỗ kia là tiếng nam nữ tán tỉnh nhau, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng khóc, tiếng chai lọ bị đập vỡ, giọng
cười tục tĩu của một ông ma men nào đó. Lùi sâu vào trong một góc phòng
là quầy bar với những chiếc kệ chạy dài chất đầy các loại bia rượu và
thức uống có gas, một ông chủ tuổi sồn sồn đứng ngay sau quầy, trên mặt
luôn trưng ra nụ cười toe toét cầu tài mọi nơi mọi lúc.
Nơi đó chính là quán bar mà Tần Ương đã nói đến.
Bên cạnh quán bar có một con hẻm nhỏ – một con hẻm chết, đường cùng, bị bịt kín bởi một vách tường cao ngất dựng đứng. Sau lưng tường là một công
trường xây dựng đã bị bỏ hoang từ nhiều năm trước. Trước đây thành phố
vốn có một dự án xây nhà cao tầng ở nơi đó, nhưng cho đến giờ mọi thứ
vẫn chỉ là một b