
, Tần Ương thoáng quay đầu lại,
người ngồi dưới chân tường trước sau vẫn không nhúc nhích, quyển tập vừa nãy vẫn yên yên tĩnh tĩnh nằm bên chân cậu ta.
“Thẩm Tấn.” Tần Ương lên tiếng gọi, nhưng kẻ nọ không một phản ứng nào đáp lại.
“Nói một câu đại nghịch bất đạo thế này vậy, nếu như bọn họ chết đi rồi, cậu cũng sẽ chết theo hay sao?”
…….
Buổi trưa ngày hôm sau, không thấy Thẩm Tấn đến, một mình Tần
Ương ngồi làm hết bài tập này đến bài tập khác, đến khi cả bài tập cũng
chẳng có để làm nữa thì chuyển sang dùng bút tô đi tô lại những đường
thẳng ngang dọc kẻ sẵn trên giấy tập.
“Vở bài tập của cậu sắp biến
thành một bức tranh trừu tượng siêu ngầu rồi ~” Đường Đường ngồi bên
cạnh, mồm ngậm kẹo que, chốc chốc lại ghé đầu nhìn qua bên Tần Ương, vừa nói vừa lắc lắc đầu tỏ vẻ đầy thương cảm.
Giờ tan học, Tần Ương dẫn xe lững thững đi ra, chưa được bao xa đã bị một ai đó tóm lấy kéo sang một bên.
“Cầm lấy!” Nhiều chỗ trên gương mặt sưng lên to tướng, dưới cằm cũng là một
mảng xanh xanh tím tím. Sự thực đã rành rành ngay trước mặt, mặc cho nhà ngươi lúc thường ngày bộ dạng điển trai anh tuấn mỹ miều cao ngạo ra
sao, lúc đã lâm trận tay đấm chân đá thì đầu người biến thành đầu heo
chỉ trong tích tắc. Sức mạnh của bạo lực đúng là kinh thiên động địa,
huỷ diệt cái đẹp một cách vô cùng nhanh, gọn, lẹ~
Tần Ương nhìn nhìn
‘nhan sắc’ hiện giờ của Thẩm Tấn một lúc thì nghĩ, khó trách cậu ta cả
buổi học đều ngoan ngoãn an phận nằm úp mặt trên bàn, không dám nhìn đến bất cứ ai.
“Gì đây?”
“Vở bài học!”
Quyển tập ngày hôm qua ném cho Thẩm Tấn chẳng mấy chốc đã quay về trong tay Tần Ương.
“Tần lớp phó của chúng ta phải dựa vào cái này để tự sướng bản thân sao?”
Tần Ương nghe Thẩm Tấn nói đã chẳng hiểu gì, nhìn thấy trong nét cười của
cậu ta còn ẩn vẻ châm chọc khoái trá, bèn mở quyển vở cầm trên tay ra
xem thử, câu đầu tiên đập ngay vào mắt chính là.
“A…Ưm… Thật lớn…A… Chậm một chút… Ưm…Hảo bổng hảo bổng…” *nghĩa đen là “gậy tốt”, nghĩa bóng thì à, ừ, khục khục…*
Gương mặt cậu con trai mới hôm qua đây còn ngạo nghễ không ai bì kịp giờ đây thoáng chốc đã đỏ tận mang tai.
Nghĩ lại thì mới nhớ, vở bài học tiếng Anh của Đường Đường và cậu giống nhau như đúc. Cô bạn ấy ngày thường vẫn hay chúi đầu vào đấy sao sao chép
chép gì đấy rất nhiều. Lại có một tật xấu không sao bỏ được là thường sơ ý quăng mất đồ đạc của mình rồi lại quay sang nhận nhầm đồ của Tần
Ương, có thể ngày hôm qua lúc tan học vội quá nên chân tay luống cuống,
cho nên đã…
Tần Ương bắt đầu cảm thấy hối hận, như thế nào mà bản
thân nhất thời nhẹ dạ, nghĩ sao lại cho rằng cái kẻ có gương mặt trời
sinh gian xảo hiểm trá ngay trước mắt kia thật ra cũng có lúc rất ngốc
nghếch đáng yêu?
Bốn đoạn sau cùng của “Cố Hương”[1'>, trưa mỗi ngày
Thẩm Tấn lại đem ra ngồi học, ngâm tới ngâm lui, một đoạn lặp đi lặp lại nhiều lần, dần dần cũng có chút thành quả, từ ngắc nga ngắc ngứ nhớ đâu đọc đó dần dần cũng trở nên lưu loát trôi chảy. Chỉ tội cho quyển sách
văn bị cậu ta lật qua lật lại đến mức nhàu nhĩ, may mà gáy sách đóng
chắc đến giờ vẫn còn chưa bung ra. Bộ dạng thường thấy nhất trong những
ngày gần đây của Thẩm Tấn chính là cuộn tròn quyển sách trong tay, vừa
khe khẽ gõ vào đầu vừa đọc theo nhịp gõ ấy: “…Trên đời này vốn làm gì có đường, người ta đi mãi mà thành đường đó thôi…”
Ngồi cũng chẳng chịu ngồi yên, cả người ngã ngửa ra sau, hai chân gác lên bàn phía trước làm điểm tựa, cả người duỗi thẳng, trông đến là an nhàn sung sướng. Tần
Ương trông cảnh ấy thì có chút khó chịu, ngừng bút vừa cười vừa nói với
cậu ta: “Thẩm Tấn, ăn coi nồi, ngồi coi cách, cứ nhìn kiểu cách ngả ngớn bây giờ của cậu, tương lai sau này không thành công cũng thành nhân.”
Thẩm Tấn nghe hiểu ngay ý tứ trong câu nói của Tần Ương, liền thẳng người
ngồi dậy, hai chân đường hoàng đặt xuống đất, gương mặt bày ra dáng vẻ
tươi tắn rạng ngời hệt như một kẻ tu đạo vừa được tiên nhân vẩy cho chút nước màu mưa xuân, cười cười đầy vẻ tinh quái: “Nếu như đằng này chẳng
may hoá thành một đứa ngốc, đằng ấy có nuôi tớ không?”
“Tôi nuôi đằng ấy?” Tần Ương nhướng mày nhìn lên, cây bút lông đen quay nhè nhẹ trong
tay. “Được thôi. Nhưng trước hết tôi phải đi thảm khảo giá cả thị trường cái đã. Hiện nay, một cặp mắt người đáng giá bao nhiêu nhỉ? Thận nữa,
nếu như có thể giữ được cho tươi thì giá chắc cũng không tồi? Còn cả
thân hình thịt nhiều mỡ ít, xương sụn đầy đủ khối người mơ ước này nữa,
hiện nay giá thịt heo bét nhất cũng đã là năm đồng một cân, mình chịu
lời ít mà giảm giá xuống một chút vậy, ba đồng một cân, thấy thế nào?
Dịch vụ đặc biệt, nếu như khách đặt hàng trước thì còn có thể miễn phí
khâu sơ chế băm nhuyễn hay sấy khô tuỳ theo nhu cầu!”
Thẩm Tấn càng
nghe đầu càng bốc khói, không nói không rằng quăng ngay sách xuống bàn,
lao lại gần tóm lấy Tần Ương: “Thằng nhóc này thật chẳng có nghĩa khí gì cả! Đối xử với anh em của mình như thế sao?!!”
Tần Ương lui ngay về
sau, cười cười nhìn gương mặt đang dần đỏ bừng lên vì tức giận của cậu
ta: “Nói tới nói